Ngược Về Thời Minh

Chương 39 : Không lòng dạ nào để ngủ

Ngày đăng: 13:21 30/04/20


Phụ nữ yêu cái đẹp, xưa nay vẫn vậy. Thật không ngờ, cái chết đe dọa không làm nàng tỉnh ngủ được, mà một từ “thịt mỡ” lại khiến nàng kích động hệt một chú gà chọi. Dương Lăng phải hết hơi giải thích mãi, Mã Liên Nhi mới bình tĩnh lại.



Tỉnh ngủ rồi thì cảm giác lạnh buốt càng lúc càng khó mà chịu đựng nổi, hai hàm răng nàng đánh vào nhau lách cách. Cảm thấy trên vai hơi nặng, nàng thử đưa tay sờ vào, thất thanh kêu lên:



- Huynh lấy áo đưa cho ta, thế còn huynh thì sao?



Dương Lăng thở dài:



- Tôi sợ mình sẽ không cầm cự nổi đến sáng đâu.



Vừa dứt lời, chiếc áo đó đã trở về trên người y và một đôi tay choàng qua ôm chặt lấy y. Mã Liên Nhi run rẩy nói khẽ:



- Chúng ta... kề sát lại một chút, có lẽ sẽ vượt qua được. Hoàn cảnh... hoàn cảnh cấp bách thì cũng nên linh động, đúng không?



Kề sát lại quả nhiên ấm hơn nhiều, Dương Lăng cũng lặng lẽ ôm chặt Mã Liên Nhi, lấy chiếc áo dài bọc cả hai người lại. Có lẽ do căng thẳng, hai người hít thở có phần gấp gáp. Dương Lăng nghĩ đến Ấu Nương, nhớ tới đêm đông giá lạnh bọn họ ôm nhau sưởi ấm ấy, lòng bỗng không yên.



Một lúc sau, từ bên ngực y vang lên tiếng hỏi rụt rè:



- Không phải huynh nói là muốn tán gẫu ư? Sao không nói gì hết vậy?



-Ừm? Ồ... nghe nói cô sống ngoài biên thùy từ nhỏ, quê cô ở đâu vậy?



Dương Lăng trấn tĩnh lại, vớ đại lấy một đề tài.



Sau chút xấu hổ và lúng túng ban đầu, Mã Liên Nhi đã dần quen với sự thân mật của hai người, nàng khẽ cựa thân thể mềm mại để tư thế thêm thoải mái, tự nhiên.



- Quê ta à...?



Nàng ngáp một cái, nép sát vào bộ ngực ấm áp của y, đáp:



- Quê ta ở kinh đô, nhưng ta chưa tới đó bao giờ, chỉ biết đại thúc (bác) và thúc thúc (chú) vẫn còn ở đó.



- Kinh đô ư? Quê cô ở Bắc Kinh à?



- Cái gì? Huynh thế mà cũng là tú tài à?
- Nói thật dễ nghe! Ta đã nguyện lòng ở dưới người khác rồi, chỉ bởi ta tin huynh sẽ thật sự đối xử tốt với ta, tại sao huynh còn... Trong lòng huynh, trên đời này không có ai sánh được với Ấu Nương phải không?



Dương Lăng cảm khái nói:



- Cô sai rồi! Trong lòng ta, Ấu Nương là một cô gái rất bình thường. Cô ấy không phải là người xinh đẹp nhất, cũng không nhất định là đáng yêu nhất. Thế giới rộng lớn, chưa xem hết toàn bộ phong cảnh, ai dám nói là đã nhìn thấy phong cảnh đẹp nhất chứ? Nhưng với phong cảnh, cô vẫn có thể đi đến từng nơi để thưởng thức, lựa ra một chỗ đẹp nhất làm chốn cự ngụ cho mình, nếu có năng lực cô thậm chí còn có thể chiếm giữ tất cả. Nhưng với phụ nữ lại không giống vậy, yêu không chỉ là thưởng thức và chiếm hữu, mà đôi bên còn phải có trách nhiệm với nhau, đã yêu nhau thì nên hết lòng tuân thủ ước hẹn "cho tới bạc đầu.”



- Biển người mênh mang, phụ nữ xinh đẹp rất nhiều. Không lẽ ta gặp ai cũng yêu, gặp người tốt hơn thì vứt bỏ người cũ đi? Nếu vậy thứ ta chiếm được cũng sẽ chỉ là thể xác của phụ nữ mà thôi! Như lời cô đã nói ở Hồng Nhạn lâu, nếu chỉ coi vợ như đồ vật, không hề có tình cảm chân thành thì dựa vào cái gì để đòi họ thật tâm đối đãi với mình đây chứ?



Mã Liên Nhi yên lặng một hồi lâu, đột nhiên bật cười:



- Ngài tú tài thao thao bất tuyệt, nói tràng giang đại hải, tại hạ cam bái hạ phong. Người ta trêu huynh thôi, sao kích động quá vậy?



Dương Lăng ngẩn ra, không biết cô nàng thật sự nói đùa hay đang che giấu sự xấu hổ của bản thân. Tiếc là trời tối đen như mực nên y không nhìn thấy được vẻ kỳ dị trong mắt nàng và cả nụ cười chứa đầy ẩn ý trên môi nàng nữa. Đó là nụ cười của người thợ săn khi đã xác định được con mồi nhất định phải bắt.



Mã Liên Nhi ngẫm lại lời của Dương Lăng, rồi trong lòng thầm nghĩ: “Đứa con gái từ vùng biên ngoại như mình đây mà là khác thường ư? Gã tú tài này mới thật sự là khác thường. Biển người mênh mang, có lẽ y quả thực không phải là phong cảnh đẹp nhất, nhưng lại là phong cảnh thích hợp với mình nhất. Ông trời đã đưa y đến trước mặt, không giữ chặt lấy y há chẳng phải là có lỗi lắm sao? Hì... tương lai còn dài mà!"



Sau một hồi lâu tâm tình nàng đã bình ổn trở lại, thoáng mang vẻ tươi cười, nàng bắt chước lời thoại mà Dương Lăng vừa nãy đã kể:



- Đêm dài đằng đẵng, không lòng dạ nào để ngủ, chi bằng Dương huynh hãy kể cho ta thêm một câu chuyện xưa nào đặc sắc hơn chút đi. (Câu này bắt chước lời thoại trong Đại thoại Tây Du)



Dương Lăng cũng cười thầm: ai nói phụ nữ thời Minh không biết hài hước là gì chứ? Đoạn y phấn chấn tinh thần nói:



- Được, ta sẽ kể cho cô một câu chuyện giúp tinh thần hưng phấn. Câu chuyện này có tên là Hoạ Bì!



Chú thích:



(1) Chỉ vùng đất nằm giữa Trường Giang và Hoài Hà. Gồm có Giang Tô, An Huy và một bộ phận nhỏ của Giang Tây, Hồ Bắc, Hà Nam.



(2) Tên gọi chín điểm quân sự cần trấn giữ vùng biên tái bắc bộ thời Minh. Sau khi nhà Minh được thành lập, quân Nguyên lẩn trốn ở biên tái phía bắc vẫn không ngừng quấy nhiễu, uy hiếp nghiêm trọng đến sự thống trị của nhà Minh. Để củng cố biên phòng khu vực bắc bộ, Minh thái tổ Chu Nguyên Chương nhiều lần phái tướng bắc chinh, đồng thời phân đất phong hầu cho các con là Chu Lệ, Chu Quyền đem trọng binh trú thủ biên tái bắc bộ. Minh thành tổ Chu Lệ vừa xuất quân ra sa mạc phía bắc, vừa bố trí trấn giữ vùng biên duyên, phái binh trấn thủ. Ban đầu thiết lập bốn trấn giữ ở Liêu Đông, Tuyên Phủ, Đại Đồng, Diên Tuy, kế tiếp lập trấn ở Ninh Hạ, Cam Túc, Kế Châu, rồi lại lập hai trấn ở Sơn Tây, Cố Nguyên, ấy là cửu biên.



(3) Sơn Hải Quan là cửa ải đầu tiên của Trường Thành, bắc dựa dãy Yên Sơn, nam liền biển Bột Hải, non xanh nước biếc, quang cảnh hùng vĩ, nằm ở nơi giáp ranh giữa hai tỉnh Hà Bắc và Liêu Ninh, khởi điểm của Trường Thành. Người đầu tiên xây dựng Sơn Hải Quan là Từ Đạt, vị tướng nổi tiếng của nhà Minh. Với con mắt sắc bén về quân sự, Từ Đạt đã xây dựng Sơn Hải Quan để kiểm soát được núi, lại khống chế được biển. Ải này có 4 cửa, cửa phía Đông có một bức hoành phi với dòng chữ "Thiên hạ đệ nhất quan". (sưu tầm)



(4) đây là bộ "Tân Tây Du Ký" (Đại thoại Tây Du) gồm 2 phần do Châu Tinh Trì thủ vai chính. Chí Tôn Bảo trong phim là hậu thân của Tôn Ngộ Không 500 năm sau.