Ngược Về Thời Minh

Chương 6 : Rời nơi núi đồi

Ngày đăng: 13:20 30/04/20


Con gà trống bên vách liên tục rướn cổ gáy vang. Đang ngủ say sưa, Dương Lăng mơ màng tỉnh giấc, định đưa tay rờ rẫm thì bỗng thấy trước ngực trống trơn. Y bừng mở mắt, trong chăn đã vắng lạnh, chỉ còn mỗi mình y.



Dương Lăng cười khổ, vốn tưởng sẽ chăm lo cho người ta, ai dè người ta đã dậy tự hồi nào mà mình vẫn ngủ nướng. Y quơ lấy quần áo mặc vào, một bộ y phục vải bông xanh lốm đốm vài mảnh vá.



Ra ngoài phòng, ló đầu nhìn quanh mà không thấy bóng dáng của Hàn Ấu Nương đâu, Dương Lăng bước luôn ra cổng. Khí trời giá rét, hơi lạnh xộc thẳng vào mũi. Y co duỗi tay chân, vươn vai ưỡn ngực, cảm thấy tinh thần thoải mái lên rất nhiều.



Tia nắng ban mai đã ló dạng. Nơi này là một ngôi làng bé nhỏ nằm bên sườn núi, chỉ có dăm chục gian nhà, đa số đều ọp ẹp tồi tàn. Dưới sườn núi còn có mấy mươi căn, trông kiểu dáng cũng không tệ, hẳn là thuộc về những gia đình giàu có.



Dương Lăng đang đứng ở bên tường nhìn xuống chân núi, chợt nghe thấy tiếng cổng kêu ken két. Xoay đầu nhìn lại, y thấy ngay bó củi thật to, trên vài nhánh còn vương ít tuyết, bên dưới là một thân hình nhỏ nhắn, thật chẳng cân xứng với bó củi lớn đến thế kia. Dưới bó củi đó lộ ra một khuôn mặt đỏ bừng vì giá lạnh.



Dương Lăng lấy làm xấu hổ, vội vàng chạy đến hỏi han:



- Ấu Nương, nàng sao lại... Mau, mau để xuống đi, sao đốn nhiều củi vậy?!



Hàn Ấu Nương trông thấy y lại còn cuống quít hơn, nàng vội vã đặt bó củi xuống, cầm rìu chạy đến đỡ lấy y, lo lắng nói:



- Tướng công, sao chàng lại ra đây? Bên ngoài lạnh lắm đó, hãy mau trở vào phòng đi.



Dương Lăng có phần tự oán trách bản thân. Y liền giật lấy cây rìu trong tay Ấu Nương ném sang một bên, hai tay nâng lấy khuôn mặt nhỏ nhắn đang đỏ bừng, cảm động nói:



- Ấu Nương, từ giờ về sau đừng đốn nhiều củi như vậy nữa. Nàng phải gọi ta dậy, mấy việc nặng nhọc này phải nên để cho bọn đàn ông chúng ta làm mới phải.



Bị y ôm lấy đôi má, Hàn Ấu Nương cảm thấy ấm áp vô cùng, nhưng nàng vẫn nghiêm túc bảo y:



- Vậy sao được? Chàng là tú tài mà, làm mấy công việc này sẽ bị người khác cười cho đó. Tướng công, hãy mau quay trở về phòng đi, kẻo lạnh đấy.



Hai tay nàng lạnh ngắt, mu bàn tay đỏ ửng, mười ngón tay cũng đã hơi cứng lại. Dương Lăng lấy tay mình bọc đôi bàn tay nhỏ bé của nàng, rảo bước vào trong nhà:



- Nàng mới cần phải mau vào nhà cho ấm đó. Nàng ăn mặc sơ sài quá đi.



Giọng y có phần chán nản:



- Nhà này nghèo đến độ chẳng còn bộ y phục nào ư?
- Đêm qua nàng đã nhầm ta với ai à? Những ngày qua có phải đã có mấy tên vô lại đến ve vãn nàng phải không? Ta làm sao có thể yên tâm để ái thê bé bỏng xinh đẹp như vậy ở lại đây một mình chứ.



Y chỉ nghĩ trêu mấy câu này thì sẽ làm cho Hàn Ấu Nương xấu hổ mà cười rồi đánh yêu y một phen. Ai dè, Hàn Ấu Nương vừa nghe y nói xong, sắc mặt lập tức trắng bệch, vùng mạnh ra khỏi ngực y, run rẩy nói:



- Tướng công, chàng nói thiếp đưa ong dẫn bướm, không giữ đạo làm vợ đó sao? Phụ nhân chi nghĩa, tòng nhất chi chung(5), đó là cái truyền thống cổ xưa. Ấu Nương tuy là con gái của một thợ săn, nhưng cũng biết những cái đạo lý làm người này, làm sao có thể làm ra được những chuyện bỉ ổi khiến thiên lôi muốn đánh, thần thánh chẳng dung đó chứ?



(5) cái nghĩa của người làm vợ là phải thờ chồng suốt đời



Dương Lăng bị dọa cho nhảy dựng, không nghĩ vốn mấy câu nói đùa lại khiến cho nàng phản ứng gay gắt đến như vậy. Y vội vàng dỗ dành:



- Ấu Nương, nàng quá nhạy cảm rồi, ta... vi phu chỉ là muốn trêu nàng, khen nàng xinh đẹp thôi, nào có ý trách móc gì nàng, nàng ngàn vạn lần chớ có đa nghi. Được rồi, coi như vi phu đã nói sai đi, đến đây, vi phu sẽ chịu phạt, nàng hãy đánh ta mạnh vào.



Dương Lăng chộp lấy nắm tay của Hàn Ấu Nương nện vào ngực mình một trận. Thấy nàng vẫn nước mắt lưng tròng, tức thì nhanh trí, giả bộ ho mấy tiếng. Kế này quả nhiên hữu hiệu, Hàn Ấu Nương lập tức quên mất phiền muộn, lật đật đỡ lấy y:



- Tướng công, có phải là thân thể chàng không khỏe không? Hãy mau nằm xuống nghỉ đi.



Dương Lăng cười thầm, xem ra lấy chiêu này đối phó với nàng ấy trăm lần đều sẽ trúng. Y giả vờ mang bộ dạng thật hư nhược để cho nàng dìu nửa nằm nửa ngồi trên giường, sau đó ho nói:



- Ta không sao, chỉ là tùy tiện trêu chọc nàng, vô ý lỡ lời, thấy nàng thương tâm buồn bã, mà ta thì mồm miệng vụng về, lại chẳng giải thích rõ, trong lòng nóng vội, thế là... khụ khụ....



Hàn Ấu Nương liền nói:



- Ấu Nương tin, Ấu Nương tin tướng công! Hết thảy hãy để cho phu quân an bài là được.



Nàng dựa vào lòng Dương Lăng, hai tay ôm lấy eo y, sợ y lo lắng buồn bực mà sẽ có bất trắc gì, luôn miệng đáp ứng. Qua một hồi lâu, nàng mới khẽ thở dài một tiếng, nói:



- Thiếp hết thảy sẽ đều theo ý phu quân. Chỉ có điều... vẫn xin phu quân để cho thiếp mấy ngày, chàng hãy điều dưỡng cho thân thể được khỏe lên đôi chút, thiếp muốn quay về nhà cha mẹ ở khe núi, dẫu gì cũng phải báo cho phụ thân một tiếng. Mấy hôm trước chàng hôn mê đến kịch liệt, cha đã đến thăm chàng, còn tặng mấy con thú săn được. Chỉ là... trong nhà cũng rất khốn khó, mấy hôm nay cha, huynh trưởng và thúc bá vào sâu trong núi săn bắn vẫn chưa về.



Dương Lăng sẵn lòng đồng ý ngay:



- Đó là lẽ đương nhiên. Nhà cửa đất đai không phải nói muốn bán là sẽ tìm được người mua ngay, dẫu gì thì cũng phải đợi dăm ba ngày. Mấy bữa nữa ta và nàng hãy cùng nhau đi gặp nhạc trượng đại nhân.