Ngược Về Thời Minh

Chương 97 : Lê Xích vào tù

Ngày đăng: 13:21 30/04/20


------------------------



Chương chín mươi bảy Lê Xích Vào Tù



(Thân mang xiềng xích, chân lê vào tù)



------------------------



Trước tiên Dương Lăng đi dạo lăng mộ một vòng, cố ý đánh động bọn họ, quả nhiên đã lôi kéo được hai vị đại nhân trong lòng có quỷ tới. Lúc này y lại dùng lời lừa gạt, Giám phó Khâm Thiên giám Nghê Khiêm, tả thị lang bộ Lễ Lý Đạc lập tức mặt xanh như tàu lá, quỳ xuống đất liên tục xin tha.



Dương Lăng nghe hai người kể sự thật về việc Kim Tỉnh bị trào nước rồi giải thích rằng theo phong thuỷ đấy là điềm không lành, thì trong lòng âm thầm kinh hãi. Y tuy không tin phong thủy, nhưng lại biết rất rõ trong lòng những người tin phong thủy điều này quan yếu đến dường nào.



Nhớ hồi nhỏ dọn đến nhà mới, việc đầu tiên mà bà nội của y làm là đem treo một cái gương nhỏ ở phía sau cửa sổ, nói là để xua đuổi tà khí ra khỏi phòng. Kết quả là một ông già ở lầu sau thấy vậy rất khó chịu, cho rằng bà y xua đuổi tà khí qua nhà lão. Bà y và ông già đó cãi nhau ầm ĩ mấy lần, hai ông bà già bèn đua nhau treo đủ các loại gương lên cửa sổ. Đại khái về sau trên cửa sổ hai nhà đều chi chít những chiếc gương nhỏ, cũng không biết nhà ai nhiều hơn ai. Bởi vì chuyện này hết sức buồn cười nên Dương Lăng vẫn nhớ kỹ đến tận bây giờ.



Người hiện đại còn mê tín như thế, huống chi người xưa? Đế Lăng lại là nơi chôn cất Tiên đế, nếu Chính Đức biết việc này, chắc chắn không phải chỉ đơn giản là tội bị mắng mỏ trách phạt bình thường đâu, mà là tội chém đầu chứ chẳng chơi.



Nghĩ tới điểm này, Dương Lăng lập tức biến sắc, vung tay nói lớn:



- Nhị vị đại nhân! Chuyện lớn như vậy mà hai vị cũng dám lừa dối Hoàng Thượng sao? Chẳng lẽ các vị không sợ bị diệt tộc tịch biên à? Thứ lỗi, Dương mỗ phải lập tức trở lại kinh thành, bẩm rõ việc này cho Hoàng Thượng, xin Hoàng Thượng hạ chỉ dời lăng.



Nghê Khiêm, Lý Đạc vừa nghe vậy thì hồn phi phách tán. Bọn họ vì nhất thời tham lam mà che giấu việc này, kỳ thật sau khi suy tính thiệt hơn cũng đã hối hận trong lòng rồi. Nhưng việc này đã khiến cho thị lang Lý Kiệt của bộ Công hoài nghi, dù bây giờ họ có thú nhận sự thật, chưa chắc tên Lý Thị Lang muốn lập được công lớn đó sẽ chịu bỏ qua. Nếu lúc đó hắn vẫn dâng sớ tố cáo bọn họ, lại thêm đám ngự sử nói ra nói vào, e rằng cho dù mấy người bọn họ chỉ mong bị phạt cách chức bãi quan cũng sẽ không được.



Hai người nghĩ tới hậu quả tịch biên diệt tộc khủng khiếp, không khỏi liên tục dập đầu, chỉ trong khoảnh khắc trán đã chảy máu ròng ròng. Tuy Dương Lăng không đành lòng nhìn, nhưng cho dù Hoàng Đế Chính Đức có yêu mến và tin tưởng y thế nào đi nữa, hắn cũng sẽ không hạ thủ lưu tình khi nghe nói bọn họ đã lừa gạt việc Đế Lăng như vậy. Y dằn lòng quyết không để ý tới hai người đang khổ sở cầu khẩn mà nhấc chân định đi ra ngoài.



Lý Đạc thấy Dương Lăng không động lòng, lập tức quì lết lên vài bước, ôm lấy đùi y gào khóc nức nở:



- Dương đại nhân đừng đi, Dương đại nhân dừng bước! Bọn tôi nhất thời vì lòng tham mà phạm vào lỗi lớn, dù có chém đầu tịch biên cũng không đáng tiếc, nhưng việc này không phải là việc tốt đối với dân chúng đâu, đại nhân!



 Dương đại nhân! Thu nhập hằng năm của Đại Minh ta chỉ có bốn trăm vạn lượng, ngân lượng bỏ vào xây Thái Lăng từ đầu tới giờ cũng phải tới hai trăm ba mươi vạn lượng rồi. Để hoàn tất toàn bộ công trình, ít nhất phải hao tốn ba trăm tám mươi vạn lượng. Cho dù khi chúng tôi phát hiện Kim tĩnh bị rỉ nước liền lập tức bẩm báo Hoàng Thượng để dời Thiên lăng, thì số bạc đã bỏ ra này cũng không thể thu lại được nữa. Đó chính là hai trăm ba mươi vạn phần lương thực trong cả một năm của dân chúng đó.




- Lập tức điều hết bảy tên lính trong lăng đã trông thấy việc này ra ngoài, nhập lẫn vào đám quân ở trước lăng, đồng thời mật báo cho quan viên Sở ty giám sát chặt chẽ, nhất định không thể để mất bất kỳ một người nào nữa. Còn về phần tên thập trưởng đó...



Dương Nhất Thanh ngắt lời:



- Đại nhân! Ty chức đã cho người hồi kinh nhờ huynh đệ của Trấn phủ ty bí mật lo xếp việc này.



Đoạn y bước lên trước một bước, nhỏ giọng:



- Đại nhân! Bảy người đó là bảy chứng cứ sống bỏ không được, giấu không xong. Đại nhân thấy có cần.... Dương Nhất Thanh vừa nói vừa chém mạnh tay phải xuống, trên mặt mang một nụ cười lạnh lùng: Trong lăng chỉ có người của chúng ta, đại nhân cứ yên tâm, cam đoan sẽ giải quyết sạch sẽ.



Dương Lăng nghe thế chấn kinh, giật mình nhìn Dương Nhất Thanh. Dương Nhất Thanh cười nhạt, nói:



- Đại nhân! Rắn độc cắn tay, tráng sĩ chặt bỏ. Vô luận là dùng công danh lợi lộc dụ dỗ hay dùng cực hình tra khảo, thì đối với mấy tiên tiểu tốt đó đều là những thứ bọn chúng không vượt qua được. Đại nhân không thể có lòng dạ đàn bà được đâu.



Dương Lăng thấy gã nói rất đúng, nhưng y thật sự khó mà thích ứng với cái luận điệu của chính khách máu lạnh này, nên nhất thời lòng dạ rối bời, cũng không biết nên làm sao mới tốt. Do dự một hồi, thiện ác trong lòng tranh đấu thật lâu, cuối cùng y quyết định dẹp bỏ ý định giết người.



Chán nản thở dài, y cười khổ vỗ vai Dương Nhất Thanh rồi nói:



- Nhất Thanh! Huynh cũng là bộ hạ của ta. Nếu có một ngày huynh uy hiếp tới an nguy của ta, ta phải đối xử với huynh thế nào đây? Thôi đi, nói mà không có chứng cứ, cho dù bọn họ có nói hay tới đâu, cũng chưa hẳn đã có thể chứng minh được điều gì. Huống hồ đã có một tên Lục Ân Lỗ biến mất. Việc này không che giấu được đâu, thôi... đừng nhắc tới nữa.



Dương Nhất Thanh nhìn bóng lưng Dương Lăng rời khỏi, khẽ thở dài một tiếng. Vị đại nhân này cái gì cũng tốt, đáng tiếc làm việc lại không đủ quyết đoán. Thường có câu vô độc bất trượng phu, bớt một nhân chứng là bớt đi một phần nguy hiểm; việc đã tới nước này, phải quyết định thật nhanh thôi



Dương Nhất Thanh sờ cằm, bắt đầu âm thầm suy tính. Gã không phải là Cẩm Y Vệ thế tập, lại không có vận khí như Dương Lăng nên vốn rất khó thăng tiến. Nhưng gã đang là tuỳ tùng của Dương Lăng, mắt thấy y nhỏ tuổi mà tiền đồ đã như gấm, tiền đồ của y chính là tiền đồ của gã. Quan hệ thiệt hơn giữa hai người luôn ràng buộc với nhau, gã sao có thể không suy nghĩ cho Dương Lăng cơ chứ?



Huống hồ Dương Lăng là một vị thượng cấp hiếm có, vừa không chuyên quyền, lại xử sự hòa nhã. Những việc như trình công văn Nam Trấn Phủ ty lên kinh sư, nếu có thể tuỳ nghi hành sự Dương Lăng đều yên tâm giao cho gã làm. Hơn nữa phần lớn những vị quan to ở Cẩm Y Vệ đều dựa vào hai bàn tay đầy máu mà thăng tiến, cả ngày chỉ vắt óc nghĩ tới việc hại người gạt của, quả thực có thể nói thượng cấp như Dương Lăng là của hiếm trong Cẩm Y Vệ. Nếu y bị trị tội, mình đi đâu để kiếm được vị thượng cấp như vậy đây?



Dương Nhất Thanh nghiến răng, lặng lẽ rời khỏi địa cung...