Người Bất Tử
Chương 12 :
Ngày đăng: 13:20 18/04/20
Dịch: Khởi Linh
***
Mây đen che khuất ánh trăng, trong nhà máy yên ắng đến lạ, thỉnh thoảng có tiếng gió thổi vù vù từ phương xa đến. Nhan Hào trèo lên thang sắt hai bước, ló đầu từ bên khoang sau ra, lập tức trông thấy Tư Nam ngồi trên nóc xe: “Sao thế? Cậu xuống đi!”
Vừa dứt lời, Nhan Hào trông thấy cơ thể Tư Nam khẽ nhúc nhích, hình như quay đầu liếc nhìn cậu ta, song không rõ có nét mặt gì.
Sau đó, Tư Nam rụt một cái chân lại, tóm lấy thành cửa sổ ở bên ghế lái, thực hiện nhanh gọn lẹ một cú lộn ngược ra sau, trực tiếp chui vào khoang lái!
Trong nháy mắt Nhan Hào phải rung động vì độ cong để lộ phần eo sau của Tư Nam: “Ê Tư Nam!”
Kế đó, xe bọc thép đột nhiên khởi động, chạy vượt qua sân trước, xông thẳng ra phía sau nhà máy trong ánh mắt chớp chớp của bao người.
***
Nước nóng chảy ào ào xuống, trong phòng tắm chẳng mấy chốc bốc đầy hơi nước trắng xóa.
Vết máu trong lòng bàn tay được dòng nước rửa trôi, miệng vết thương hơi trắng nhợt, đã không còn chảy máu. Tư Nam thở phào một hơi, đang muốn vặn sang chế độ nước lạnh, cánh cửa kí túc đột nhiên bị đẩy ra: “Cậu không sao chứ, bị thương rồi à?”
Tư Nam quay phắt đầu lại, Nhan Hào đang đứng ngay trước cửa.
“Cậu bị thương?” Nhan Hào lặp lại lần nữa, lần này giọng điệu rõ ràng mang theo sự khẩn trương.
“…………….” Tư Nam vặn vòi hoa sen, nói: “Không có.”
Dù bị tấm thủy tinh của phòng tắm ngăn cách, hắn vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt nghi ngờ của Nhan Hào: “Giận à?”
“Không có.”
“……………Thế cậu chạy làm gì?”
Tư Nam không thèm trả lời.
Nhan Hào lập tức dấy lên nghi ngờ, nhìn Tư Nam xuyên qua lớp kính thủy tinh bám đầy hơi nước, đột nhiên nhận thấy thái độ bất thường đầy căng thẳng của đối phương.
Trên thực tế với điều kiện thế này rất khó để nhìn rõ tình hình ở bên trong, giữa tiếng nước chảy ào ào, tầm nhìn của cậu ta dường như đột ngột trở nên cực kì nhạy bén, thậm chí còn thấy rõ độ cong tinh tế từ vùng cổ đến phần vai của Tư Nam, lúc nghiêng người đứng dưới vòi nước, tấm lưng trông có vẻ mỏng manh, hình thể mảnh mai, cả người đều toát lên nét không quá dũng mãnh và lanh lẹ.
“Anh!”.
Tư Nam tức tốc dùng khuỷu tay chống nửa thân trên, tuy nhiên vừa mới thốt ra được một chữ, Chu Nhung đã lập tức dùng tay cầm cả xấp tiền, nói: “Ầy dô──” Ngay sau đó tung lên người hắn.
Hành động này quả thực quá làm người khác sock nặng, đời này Tư Nam chưa bao giờ nằm trên giường bị người tung tiền vào thế đâu, nháy mắt hắn phải sa mạc lời.
Môi hắn hơi nhếch lên, hình như hơi tức giận, nhìn chằm chằm Chu Nhung.
Theo góc nhìn nghiêng, bởi vì Tư Nam chống người mà để lộ phần xương bướm quyến rũ, nửa bờ lưng mảnh mai, cùng với cả đôi chân vô cùng thon dài hơi tách ra, hình thành một hình ảnh hấp dẫn người lạ thường.
── Chỉ cần bất kì ai chủ động nhìn vào một lần, sẽ rất khó rời mắt được.
Thế nhưng Chu Nhung lại đách cảm thấy gì, nhanh chóng bổ nhào lên giường, tựa lên ga giường nhìn Tư Nam từ trên xuống: “Cậu trốn cái gì, hửm? Mấy ngày nay dỗi gì mà mất tự nhiên thế?”
Tư Nam: “………….”
Chu Nhung vừa định lên tiếng dạy dỗ vài câu, đột nhiên ngửi thấy thứ mùi gì đó ở rất gần, hình như được tỏa ra từ làn da ướt đẫm mồ hôi với mái tóc của Tư Nam.
── Một thứ mùi y rất khó dùng từ để miêu tả, đó không phải một mùi thơm đơn thuần; nếu để hình dung, phải là hình như đã bị cơn sương mù dày đặc ngăn cách, vừa khó hiểu mà bí ẩn, một hơi thở khiến cảm xúc con người ta tự dưng bắt đầu thất thường sớm nắng chiều mưa.
Chỉ có điều, đó chỉ là chuyện xảy ra trong nháy mắt.
Tư Nam đột nhiên giơ tay đẩy y ra, vội vàng lùi cách Chu Nhung nửa bước, chỉ thấy Tư Nam lật người xuống giường, lạnh giọng: “Anh muốn đánh nhau?”
“……………” Chu Nhung cố gắng nuốt nước bọt, hầu kết trượt lên xuống, bỗng nhiên quên mất bản thân đang định nói gì.
“Làm gì thế Tư Tiểu Nam?” Một bóng người nhanh nhẹn núp ở phía sau, hoạt bát ôm chầm lấy cổ Tư Nam, suýt nữa làm hắn ngã xuống giường phát nữa. Sau đó, Xuân Thảo vơ lấy tiền, tiện tay nhét vào ngực hắn, vô cùng hào sảng nói: “Đánh cái gì mà đánh, này cầm đê! Tối qua mấy tên ngu kia sống chết muốn tặng chúng ta tiền đó, giấy vệ sinh phòng cậu còn thừa nhiều không? Cầm về dùng đi.”
Tư Nam cúi đầu nhìn đống tiền, khóe miệng giật giật.
Có Xuân Thảo phá đám, Chu Nhung cuối cùng hoàn hồn sau phút hỗn loạn ngắn ngủi, dùng nắm đấm che miệng ho khụ một tiếng: “Được rồi, đừng dỗi nữa, anh đây chỉ đùa với cậu thôi mà.”
Y giơ tay vỗ nhẹ bả vai Tư Nam, nhân thể để vai hai người huých nhẹ với nhau, sau đó vẫy tay với Nhan Hào, cười nói: “Lại đây, tìm các cậu không phải để đùa giỡn đâu──”
“Cho năm phút quay về thu dọn phòng ở, xong xuôi thì tập hợp tại gara sân sau, anh sẽ dẫn các cậu đi cướp bóc tài sản.” Khóe miệng Chu Nhung khẽ cong, vô lại nói: “Mấy ngày nữa anh chắc chắc giàu to rồi.”