Người Bất Tử
Chương 23 :
Ngày đăng: 13:20 18/04/20
Dịch: Khởi Linh
***
Pằng!
Viên đạn bắn trúng lớp vải cuốn trên đầu con zombie, một đống cát bụi bay ra.
Pằng!
Nhịp chân con zombie loạng choạng, sau đó tiếp tục tiến về phía trước.
Mười mét, năm mét, ba mét.
Tư Nam bắn pằng pằng pằng ba phát liên tiếp, quăng khẩu tiểu liên 64 bắn trượt đi, phun ra một ngụm máu tươi, giơ nắm đấm nện thật mạnh vào huyệt thái dương của đối phương!
Vào thời khắc nguy hiểm, con người thường hay bộc phát ra sức mạnh làm người phải kinh sợ, cú đấm của Tư Nam đủ để so bì với võ sĩ quyền anh chuyên nghiệp, hắn tung hết sức nện vào thái dương của con zombie.
Nếu là một người bình thường, lúc này hộp sọ ắt hẳn đã nứt toác ra rồi. Thế nhưng đây là một con zombie chui ra từ trong quan tài, nó chỉ khẽ nghiêng đầu một tẹo, bèn tóm lấy Tư Nam quăng hắn ra ngoài!
Hàng loạt tiếng rầm rầm loảng xoảng vang lên, cơ thể Tư Nam bay hơn mười mét mới đụng vào bức tường, lúc rơi xuống lại xô phải một đống trang thiết bị, người hắn trượt xuống đè lên mảnh kính cường lực vỡ nát chất đầy trên sàn!
“……….” Tư Nam âm thầm phun ra một câu thô tục, ánh mắt sung huyết khó nhìn rõ được, chỉ lờ mờ thấy con zombie đang tiến từng bước lại gần.
Toàn thân con zombie được bao bọc bằng một lớp vải màu vàng xám rất dày, rất giống một cái xác ướp, hình dáng khuôn mặt đều bị che kín hoàn toàn, chỉ có hàm răng sắc nhọn nhiễm máu lộ ra từ cái miệng đang há. Động tác của nó mặc dù không quá linh hoạt, song cũng không giống kiểu đi cứng ngắc của các con zombie bình thường khác, cơ thể khô quắt, tuy nhiên lại sở hữu sức lực mạnh đến khó tin, thậm chí dù bị đạn bắn thủng đầu vẫn không thể tạo thành bất cứ thương tổn gì cho nó.
Tư Nam chậm rãi lắc đầu, đây rốt cuộc là cái giống gì?
Trong sân thí nghiệm hình tròn, ngoài thang máy bị cắt điện ra, không còn thứ gì có thể leo lên được, chẳng nhẽ hôm nay hắn phải chết ở đây sao?
Con zombie tiến càng ngày càng gần, Tư Nam ngọ nguậy đứng dậy, giữa lúc vội vàng chỉ thấy dưới thân có một ống thủy tinh to bằng ngón tay, cơ bản đã bị bản thân đè nát, huyết thanh đỏ sẫm bắn khắp nửa người, trông rất giống máu tươi.
Hắn không rảnh để suy nghĩ xem đây là cái gì, né được móng vuốt sắc nhọn sắp nện lên đầu của con zombie, đột ngột lao nhanh như chảo chớp về phía sát bên.
“Grào──”
Hành động của con zombie thậm chí còn nhanh cả trong tưởng tượng của Tư Nam, nó tóm chặt một chân của hắn rồi tha về đằng sau. Tư Nam thảm hại không chịu nổi, may mà lực khi duỗi chân mạnh hơn cú đấm ban nãy, dĩ nhiên có thể vùng ra trước một giây sắp bị cắn, rồi sau đó nhanh chóng bật người đứng dậy xông về phía trước.
Hắn cũng không có cách thoát ra khỏi cái sân thí nghiệm này, chỉ đành chạy vòng quanh bức tường hợp kim hình tròn, con zombie rượt sát theo sau không tha cho hắn. Có vài lần Tư Nam đều cảm thấy quần áo sau lưng bị móc lấy, nhưng lại kiên cường thoát được giữa tình thế nguy hiểm này, hắn cố gắng nhờ vào đống thiết bị máy móc cỡ lớn tránh khỏi con zombie đuổi giết.
Zombie dù sao cũng không phải người sống, nó hành động không linh hoạt lắm khi bị đống thiết bị lộn xộn cản trở, bịch bịch keng keng không biết phá nát bao nhiêu dụng cụ máy móc. Trong bóng tối, một người trốn một người đuổi, chạy cỡ bảy tám vòng chung quanh sân thí nghiệm to bằng sân bóng, Tư Nam thực sự đã hết sức, cuối cùng hắn gần như vừa chạy vừa ho ra máu, đúng lúc này, dưới chân đột ngột bị vấp một cái, không biết dây cáp điện ở đâu nhô ra, làm cả người hắn ngã văng ra ngoài.
Con zombie bước một bước giẫm nát cái ghế thép, hơi thở hôi thối ở sát sau lưng.
Tư Nam trở tay rút con dao găm, như một người cá lẳng lặng kín tiếng, thân thể mềm dẻo không xương nhào qua, hai tay dùng lưỡi dao kề trên yết hầu con zombie.
Đó là dung dịch đỏ sẫm của cái ống nghiệm bị hắn đập nát mất một nửa trước đó.
Không khí nháy mắt đông đặc, Tư Nam kinh ngạc nhìn chằm chằm vào ống nghiệm trên giá kim loại đó, một vài hình ảnh vụn vặt bất ngờ hiện lên.
Khoang máy bay lắc lư dữ dội, tiếng thét vang lên liên tục, ghế ngồi hắt đầy máu tươi.
Cánh cửa khoang điều khiển đột ngột đóng sập, bầy zombie chen lấn nhau ùa ra biến mất bên ngoài cửa, ống tiêm màu đỏ rơi khỏi hộp đông lạnh.
Tư Nam rùng mình một cái, bộ não đột ngột trống rỗng, cơn đau như bị cào xé ùa tới!
“…………A………..”
Hắn ôm đầu cuộn tròn người lại, kí ức như một cái kẽ hé ra trong lòng biển sâu, song chỉ chớp mắt một cái lại biến mất không còn dấu vết!
“Huyết thanh,” Hắn thì thào nói, “Huyết thanh, huyết thanh, huyết thanh,…….”
Giống một con quỷ trong cõi u minh, Tư Nam ma xui quỷ khiến nhặt cái ống nghiệm lên, tìm kiếm kim tiêm trong đống dụng cụ lung tung lộn xộn trên bàn, gần như ngã lộn xuống bên người Trương Anh Kiệt, thậm chí còn chẳng kiểm tra xem cậu ta còn nhịp thở hay không, cái tay run rẩy hút toàn bộ dung dịch trong ống nghiệm, tiêm toàn bộ vào tĩnh mạch cảnh của Trương Anh Kiệt.
Sau đó hắn tiếp tục hành động, nghiêng ngả lảo đảo quỳ xuống bên cạnh Nhan Hào đang thở nặng nhọc, dùng một ống khác tiêm thẳng vào mạch máu trên cánh tay cậu ta!
Rõ ràng chỉ là vài phút dài đằng đẵng, thế nhưng đối với Tư Nam mà nói lại y như thoáng cái đã qua.
Hắn ngồi xổm tại đó, phần trán bị rách nặng, một bên má toàn máu tươi đã đông lại. Cánh tay, hai chân và phần thắt lưng đều thấm từng mảng máu lớn, khô thì đã thành đỏ nâu, ướt là đỏ tươi, nửa khô nửa dính trên người, giống một bức sơn dầu có kỹ thuật tô màu vụng về khiến sắc đỏ khi đậm khi nhạt.
Tư Nam dùng áo khoác chặn kín miệng vết thương bên cổ của Nhan Hào, hắn chưa bao giờ dùng lực mạnh như thế ── tựa như một cuộc chạy đua vô hình với số phận hư ảo, là liều mình, gấp rút, dùng hai tay cầm chặt lưỡi đao hung ác của tử thần.
“……A…….a a……………a………….!”
Tư Nam quay phắt đầu lại, nhìn về phía Trương Anh Kiệt.
Dịch thuốc xảy ra phản ứng mạnh trong cơ thể Trương Anh Kiệt, chỉ có điều đó là loại phản ứng tồi tệ nhất── Mạch máu khắp toàn thân cậu ta phồng lên, phát xanh, giống như bị ai đó bóp chặt cổ họng, con mắt trợn tròn nhìn thẳng vào không trung.
Ngay sau đó, trong ánh nhìn chăm chú của Tư Nam, cơ thể cậu cố gắng gồng lên, yết hầu tuôn ra bọt máu cuối cùng, đột ngột ngã vật xuống bất động tại chỗ.
── Trương Anh Kiệt đã chết.
Cậu ấy vẫn đang nhìn chằm chằm vào bóng tối vô tận, ánh mắt trống rỗng vô hồn, khuôn mặt hơi chếch về phía Tư Nam và Nhan Hào, phảng phất như muốn được trông thấy đồng đội mình lần cuối.
Mãi đến giây phút cuối cùng của cuộc đời mình, cậu vẫn giữ được cơn đau đớn và tỉnh táo của con người, chứ không có dấu hiệu của zombie hóa.
Tư Nam im lặng không nói, nắm chặt cái ống mới vừa tiêm vào Nhan Hào ban nãy, cái cổ gian nan từ từ xoay lại──
Ở phía sau hắn, tình trạng co giật gần kề cái chết của Nhan Hào đột nhiên trở nên nguy kịch hơn, sự bất thường thoáng cái trở nên vô cùng rõ nét.