Người Bất Tử

Chương 71 :

Ngày đăng: 13:21 18/04/20


Dịch: Khởi Linh



***



“Lập tức chuyển khí oxi, phòng ICU sẵn sàng, gọi trung tá Kim qua đây giải quyết công việc.”



“Huyết áp quá thấp, chuẩn bị truyền dịch!”



Chu Nhung mất kiểm soát vội vã xông lên, chiếc giường sắt chạy rầm rầm qua, vài chuyên gia tự tay đẩy Tư Nam vào phòng cấp cứu.



Y cố gắng cưỡng chế bước chân mình đứng vững, sắc mặt xanh mét: “Vừa nãy xảy ra chuyện gì? Vì sao Tư Nam đột ngột hôn mê? Chiều nay còn khỏe lắm mà?!”



Ninh Du nói: “Có lẽ là hậu di chứng của cú đập sau gáy, ổ máu tụ nội sọ của cậu ấy………..”



“Chiều nay khi tôi đi rõ ràng không có vấn đề gì kia mà!” Chu Nhung hét lên: “Chẳng lẽ các ông lại rút máu em ấy!”



“Cấu tạo của bộ não rất phức tạp, đặc biệt là với trường hợp người bị mất trí nhớ như Tư Nam, một phần kí ức của cậu ấy như một quả bom hẹn giờ trong đầu, không biết sẽ nổ khi nào.” Ninh Du lãnh đạm nói: “Yên tâm đừng nóng nảy, thượng tá Chu, không thì tôi tiêm một mũi an thần cho cậu nhé.”



Chu Nhung day day mi tâm nhíu chặt của mình, giống như dùng hành động này để đè nén cảm xúc, lát sau quay về hành lang dựa lưng vào tường ngồi sụp xuống, khóe môi vẽ thành một bóng đen sâu thẳm ở hai bên gò má.



Ninh Du vẫn muốn dặn dò vài câu, nhưng cửa phòng cấp cửa đã bật mở. Vị chủ nhiệm tóc trắng xóa của Sở nghiên cứu liếc nhìn hành lang chật ních người, trông như có hơi do dự, chỉ vẫy tay ra hiệu cho Ninh Du vào đây.



“Tôi sẽ cố hết sức,” Ninh Du bỏ lại câu này, đút tay vào túi áo Blouse, rất dứt khoát tiến đến.



Trung tá Kim Hoa đã đuổi theo canh giữ bên ngoài phòng cấp cứu, lúc vai sượt qua nhau, cô gật đầu với Ninh Du, mà người sau không có đáp lại.



Từ khi Ninh Du đến căn cứ, liền trở nên vô cùng ít nói, ngoài công việc thì hầu như không có trao đổi với bên ngoài. Sở nghiên cứu có tin đồn hàng ngày Ninh Du chỉ ăn mỗi bữa tối, Kim Hoa nhận thấy gã thực sự đang gầy đi, sau này cô có lấy danh quân đội thăm viếng đích thân hỏi han một lần, tiến sĩ Ninh lại trả lời rằng đó là thói quen của mình.



Mỗi khi đói bụng, máu sẽ dồn hết lên não, suy nghĩ sẽ rõ ràng và nhạy bén hơn, hi vọng tổ chức không nên can thiệp sâu vào cuộc sống cá nhân của mình.



Bất cứ lúc nào đi qua Sở nghiên cứu, Kim Hoa đều nhìn thấy trong phòng thí nghiệm của Ninh Du luôn bật sáng ánh đèn. Đôi khi Kim Hoa nhìn bóng lưng của Ninh Du qua lớp kính thủy tinh, hoảng hốt cảm thấy gã thật giống cái giá mắc dài chân dài tay, chỉ treo mỗi cái áo Blouse rộng thùng thình, luôn luôn cúi đầu tập trung vào máy tính và thiết bị máy móc ở trước mắt, mọi người chỉ có thể trông thấy vùng gáy màu đen cùng cái cổ trắng nõn.



Điều này khiến Kim Hoa loáng thoáng cảm thấy bất an, song vấn đề cụ thể ở đâu, cô lại không nói rõ được.



“Law Mayer lấp liếm chuyện gì.” Chu Nhung đan mười ngón vào nhau, nhíu mày, khàn giọng nói: “Chuyện anh ta muốn đòi Tư Nam không chỉ đơn giản thế được, không thể chỉ vì cái kiểu………….kiểu…………..”



“Tôi hiểu mà,” Kim Hoa lúng túng, hiểu lòng người cắt lời y.



Cô ngập ngừng rồi nói: “Sau khi viết xong báo cáo cho Sở nghiên cứu, tôi với tiến sĩ Ninh có thảo luận về kháng thể bậc hai. Không biết vì sao nhưng tiến sĩ Ninh vẫn giữ nguyên ý kiến kháng thể cuối cùng có thể áp dụng cho mọi người là có thật, thậm chí tiến sĩ Ninh còn nghi ngờ phòng thí nghiệm ở Florida của nước A đã chế tạo ra hình mẫu sơ khai của kháng thể cuối cùng.”



“Thế vì sao virus vẫn bùng phát được vậy?”



“Chuyện này thì không tìm được nguyên nhân, có lẽ vì khó chế tạo ra vắc xin, có lẽ do kỹ thuật hiện tại chưa phát triển……….”



“Có lẽ,” Chu Nhung thấp giọng nói, “Họ không muốn lưu hành rộng rãi nó.”



Giọng nói của Chu Nhung vừa dịu êm hơi khàn vừa giàu từ tính, song mấy chữ đó lại khiến Kim Hoa nghe mà thấy lòng giá băng.



Ninh Du híp hai mắt: “Cái gì?”



“Từ nãy đã thế rồi, không loại trừ nguy cơ chết não nguy hiểm, người Sở nghiên cứu các anh rốt cuộc đã kiểm tra thế nào đấy?!” Người phụ trách được điều đến của Bộ Y tế đập rầm một tiếng xuống bàn: “Vì sao cứ giữ khư khư người bệnh ở phòng thí nghiệm, mà không nhanh chóng đưa đến chỗ chúng tôi?”



Trong phòng cấp cứu ầm ĩ hết sức, chủ nhiệm phòng thí nghiệm liên tục giải thích: “Chiều nay sức khỏe cậu ấy vẫn bình thường, đã chụp CT não bộ, sẽ có kết quả ngay thôi……….”



“Gáy bị va đập! Tổn thương sọ não! Sẽ chết người đấy, các người thực sự đang coi mạng người như cỏ rác!”



Ánh mắt Ninh Du chuyển đến trên giường bệnh, Tư Nam nhắm chặt hai mắt, tay cắm dịch truyền cùng đủ các loại máy móc vây quanh, song nếu nhìn thật kĩ có thể nhận ra hàng mi hắn đang run nhè nhẹ, cổ họng trượt lên xuống.



Tình trạng đó giống như đang rơi sâu vào cơn ác mộng, vội vã vùng vẫy kêu cứu, muốn nói gì đó.



Ninh Du đi qua mấy vị bác sĩ đang cãi vã, đẩy bác sĩ đang tiến hành cấp cứu, giơ tay kéo ống thở oxi cho Tư Nam.



“?!” Bác sĩ nhất thời ngơ ngác: “Tiến sĩ Ninh!”



Ninh Du mặc kệ đám người chung quanh, cúi người ghé sát bên bờ môi tái nhợt của Tư Nam, chỉ nghe thấy giọng nói phát ra từ cổ họng nhỏ nhẹ mà yếu ớt lạ thường, lát sau mới nghe rõ câu chữ Tư Nam không ngừng lặp lại:



“Vực………….”



“Vực……..phía dưới……………….”



“Răng?” Ninh Du nghi hoặc nói.
“Gọi lính quân y đến đây!’ Thang Hạo cầm khẩu tiểu liên tóe tia lửa, bắn chết mấy con zombie đang lê bước chạy đến, rất dứt khoát và lạnh lùng nói: “Nhanh nhanh nhanh, đánh nhanh thắng nhanh, đi mau!”



“Nhanh đi vào núi………..kháng thể………….”



Tiếng nổ lớn át mất giọng nói của Tư Nam, bóng người lay động chung quanh ngày càng mờ đi.



Hắn cố giữ tỉnh táo, thế nhưng mà mí mắt lại càng ngày càng nặng trĩu, sau cùng rơi vào bóng tối sâu thẳm.



***



Cửa phòng cấp cứu bật mở ầm một tiếng, âm cuối của bác sĩ đều đã thay đổi: “Thượng tá Chu! Thượng tá Chu đâu rồi?!”



Sắc mặt mọi người trắng bệch, Chu Nhung ngẩng phắt đầu dậy, chỉ thấy nét mặt bác sĩ xanh mét: “Nhanh, tiến sĩ Ninh gọi anh nhanh chóng vào đây!”



Khoảnh khắc đó, máu trong người Chu Nhung lạnh ngắt, lỗ tai vang lên tiếng ong ong, chẳng còn nghe rõ bác sĩ đang nói điều gì, bật dậy xông vào phòng cấp cứu. Sắc mặt mọi người đều khác nhau, chỉ thấy Ninh Du đứng dậy từ bên bàn phẫu thuật, nét mặt lạnh lùng sau gọng kính viền vàng, chỉ nói năm chữ ngắn gọn:



“Cậu ấy đang đợi cậu.”



Đầu óc Chu Nhung trống rỗng, vô số cảnh tượng sinh ly tử biệt chiếu trên TV thoáng hiện ra trước mắt, y run lẩy bẩy nửa quỳ bên người Tư Nam.



“Hộp đông lạnh………….”



Giọng của Tư Nam khàn khàn nhỏ nhẹ, Chu Nhung nức nở: “Hả?”



“Hộp đông lạnh ở trong khe núi………” Tư Nam ngập ngừng, gian nan dùng hết sức nói nốt một câu: “Ở………chỗ máy bay rơi………..trong khe núi………”



Chu Nhung: “?!”



“Tốt quá rồi! Tôi biết mình không nghe lầm mà!” Ninh Du thở mạnh một hơi nhẹ nhõm, vui mừng sung sướng: “Cậu nghe đi, cậu ấy nói mẫu kháng thể đang ở trong khe núi nơi máy bay bị rơi ý nhở?”



Chu Nhung: “……………”



Tư Nam nhẹ nhàng kéo ngón trỏ Chu Nhung, khóe môi hiện ra ý cười nhạt, kế đó nhắm mắt thả lỏng ngủ mất tiêu.



“Này! Tư Tiểu Nam! Sao em………” Chu Nhung chưa kịp gào to, đống nhân viên y tá đã được huấn luyện vội ào tới, nhất thời đẩy y từ bàn phẫu thuật ra ngoài.



Ninh Du khoanh tay đứng ở cửa phòng cấp cứu, quan sát sắc mặt tái xanh của Chu Nhung: “Thượng tá Chu làm sao thế? Nhìn thấy ma à?”



“……….Không phải ông gọi tôi tới để nghe di ngôn à?”



“Di ngôn gì cơ?” Ninh Du đách hiểu gì: “Chấn động não thôi mà, Tư Nam đã khôi phục trí nhớ nên muốn nói cho cậu biết, cậu nghĩ tới cái gì đó?”



Hồn Chu Nhung còn chưa kịp về, bàn chân bèn mềm oặt, nỗi căm uất do bị lừa bịp lập tức bốc lên từ đáy lòng.



“Ha ha ha──” Ninh Du rốt cuộc đã hiểu ra mọi chuyện, ngửa đầu cười to ba tiếng, sau đó mặt sầm sì: “Xem hơi nhiều phim hàn xẻng rồi đúng không thượng tá Chu, cậu đang diễn vở tình yêu li biệt đó nha.”



Ba ngày sau, kết quả kiểm tra của chuyên gia não khoa đã được xác định.



Sau khi rơi khỏi máy bay, Tư Nam bị lây một lượng lớn virus zombie, rồi cú ngã từ trên sườn núi, sốt cao cộng thêm vùng đầu bị va đập khiến hắn xuất hiện tình trạng mất trí nhớ tạm thời. Sau này gặp được trung đội số sáu của 118, kí ức của hắn liền dần ghép lại giống trò ghép tranh vậy, rất nhiều mảnh nhỏ hiện ra trong đầu, sau đó khi đến miếng quan trọng nhất, sau lúc bị người phụ nữ Alpha của nước A hung ác đập mạnh sau gáy, đầu mối quan trọng nhất đã hiện lên trong trí óc.



Cấp trên khẩn cấp đi tìm trung tá Thang Hạo, kết hợp với tuyến đường hành động của đại đội tìm kiếm cứu hộ số chín, cơ bản đã xác định địa điểm ban đầu tìm được Tư Nam──Một ngôi làng trong núi tiếp giáp giữa thành phố T và tỉnh H.



Nếu khi ấy Tư Nam không sốt cao hôn mê, hoặc binh sĩ nghe rõ lời hắn nói trước khi bất tỉnh, còn Thang Hạo quyết định lập tức tìm kiếm vùng núi, có lẽ họ đã tìm được kháng thể từ khi thảm họa mới bùng nổ, và con đường của vô số bi kịch sẽ khác hẳn bây giờ.



Hôm nay mới tìm được thì đã quá trễ, nhưng may mắn vẫn có thể thay đổi kết quả.



***



Buổi trưa, căn tin ồn ào vô cùng, Tư Nam cầm cà mèn nhích từng chút chen từ trong đám người ra, ngồi xuống bên cái bàn bốn cạnh không người trong xó tường, bất mãn nhìn lom lom món sườn xào chua ngọt trong bát.



Có ba miếng, chẳng bõ gì cả.



Khẩu phần ăn trong quân đội kỷ luật nghiêm khắc, một người ba miếng, không ai được hơn.



Nhưng mà là Omega thì vẫn có chỗ hời──Cho dù trông nét mặt anh chàng bán cơm rất nghiêm túc, song tay lại thần kỳ gắp ra ba miếng thịt vô cùng to, xoa dịu cảm giác chua xót và căm phẫn “Ông đây liều cái mạng tặng vắc xin cho mấy người, thế mà còn không cho người ta ăn no sườn xào chua ngọt” của Tư Nam.



“Khụ!”



Tư Nam ngước mắt thoáng nhìn, chỉ thấy trung tá Thang Hạo bê bát đứng đối diện, chỉ chỉ tượng trưng vào chỗ trống, hỏi: “Có ai ngồi không?”