Người Bất Tử

Chương 72 :

Ngày đăng: 13:21 18/04/20


Dịch: Khởi Linh



***



Đôi ngươi màu hổ phách trong vắt không lẫn tạp chất của Tư Nam, cứ im lặng không nói nhìn chòng chọc Thang Hạo mấy giây, nói: “Có.”



“…………..Ai?”



“Nhan Hào.”



Thang Hạo câm nín, quay sang bên cạnh cái bàn vuông, chưa kịp kéo ghế đã nghe thấy Tư Nam lạnh nhạt nói: “Xuân Thảo.”



“…………” Thang Hạo không thèm tin, bèn chuyển sang bên kia, Tư Nam: “Đinh Thực.”



Chuẩn thái độ một người bao trọn gói đây mà, Thang Hạo dứt khoát đứng bên rìa cái bàn, không ngồi nữa: “Tôi muốn tìm cậu………”



“Quách Vĩ Tường,” Tư Nam nói.



Thang Hạo: “……………”



“Chỗ anh đang đứng là của Quách Vĩ Tường,”



Biểu cảm của Thang Hạo đặc sắc vô cùng, rất lâu sau khóe miệng giần giật: “Địa vị của Quách thiếu gia trong đội các cậu thấp thật đấy.”



Tư Nam nhíu mày, bắt đầu ăn món sườn xào chua ngọt của mình.



Có người hay để dành món mình thích đến cuối mới ăn, Tư Nam hiển nhiên thuộc loại tương phản. Thang Hạo nhìn cách hắn gặm sạch bách ba miếng sườn xào đách thể nào xứng với vẻ ngoài kiên nhẫn tỉ mỉ của mình, đột nhiên suy nghĩ chợt lóe, Thang Hạo gắp sườn xào của mình đưa tới trước mặt hắn: “Còn muốn ăn không?”



Tư Nam: “?”



“Tôi ghét sườn xào chua ngọt,” Thang Hạo thành thật nói, “Ghét vô cùng luôn.”



Thế là Tư Nam chậm rãi gắp từng miếng sườn xào chua ngọt mà Thang Hạo không thích sang bát của mình, mặc dù khuôn mặt vẫn không cảm xúc, đuôi mắt rủ xuống không thèm nhếch, nhưng có thể trông rõ không khí vui mừng khấp khởi chung quanh người hắn.



“Bây giờ anh có thể đứng nói chuyện được rồi đấy.”



Thang Hạo rốt cuộc thở phào một hơi.



“Quân đội đã bước đầu xác định ra địa điểm máy bay rơi, tuy nhiên toàn bộ khe núi quá rộng, chỉ dựa vào kí hiệu buộc áo dính máu trên cây của cậu thì chưa thể định vị được. Thế nên cấp trên định cử một đội tìm kiếm gồm ba mươi người, do tôi đảm nhiệm chức đội trưởng, tiến hành tìm kiếm toàn bộ vùng núi, bao quát cả hệ thống sông ngòi quanh đó.”



Thang Hạo nuốt nước miếng, nói: “Trong đó bao gồm toàn bộ thành viên của đại đội số sáu của 118……trừ mỗi Chu Nhung.”



Tư Nam híp híp mắt: “Có ý gì, sau này tụi Nhan Hào sẽ do anh quản lý à?”



“Biên chế của đội tìm kiếm chỉ mang tính tạm thời thôi, chuyện về sau thì vẫn chưa quyết định. Nhưng nếu tất cả đều thuận lợi, cũng rất có khả năng đám họ được điều đến đại đội tìm kiếm số chín.”



Trong căn tin, kẻ đến người đi tấp nập, tiếng gào, đùa giỡn, đũa bát va leng keng vào nhau, rất nhiều người đều lén ngoái đầu dòm, tò mò liếc trung tá Thang nom như đang đứng phạt phía trước cái bàn.



Thang Hạo nhìn chăm chú Tư Nam, nhìn từ góc trên cao, Thang Hạo không trông rõ được nét mặt của vị Omega này, mà chỉ có thể nhìn thấy chỏm tóc đen huyền mềm mại trên đỉnh đầu, cùng ngón trỏ trắng nõn đang gõ nhẹ cạch cạch có quy luật lên mép cà mèn của hắn.



Thang Hạo chợt nhớ tới chuyện vị huấn luyện viên con lai này hành hạ giết chết đám Alpha như thế nào trong căn tin mà Law Mayer từng nói với quân đội, đột nhiên có chút cảm giác hoang đường.
Đinh Thực: “Tiểu Kim Hoa!”



Thoáng chốc, Đinh Thực được bơm máu sống dậy, xộc ra ngoài cửa. Mọi người tò mò ló đầu ra ngoài khung cửa, chỉ thấy trung tá Kim Hoa chắp tay sau lưng đợi trên hành lang, sắc mặt hơi hồng, cắn cắn môi.



Đinh Thực đứng bên cạnh cô, hai người mắt to trợn mắt nhỏ, lát sau gương mặt đen đen đẹp trai thành thật của cậu ta thế mà cũng dần dần đỏ lên, lắp ba lắp bắp:



“Chuyện……………..chuyện gì?”



Kim Hoa hiếm có lúc mất tự nhiên, mãi mới nhỏ giọng nói:



“Anh tiền lương hưu…………..chỉ viết tên tôi, thế không ổn đâu. Hơn nữa tuổi còn trẻ, nói chuyện này………không may mắn…………”



Vì thế Tư Nam cứ như vị anh hùng khải hoàn, được mọi người vây chặt đưa về phòng, đối đãi trọng thể. Nhan Hạo quạt mát cho hắn, Xuân Thảo chạy đi lấy nước, Quách Vĩ Tường ngoan ngoãn tôn kính gọt táo; Chu Nhung dùng tăm xiên từng miếng, tự tay bưng đi đút cho hắn ăn.



“Cao thủ cua gái!” Mọi người phục sát đất, “Sau này mấy con cún bọn tớ nhờ cậu chỉ dạy hết nhá!”



Tư Nam hừ nói: “Đã bảo Nhung ca các cậu bị tôi dùng mánh câu tới tay mà lị, các cậu cứ không tin cơ.”



***



Đinh Thực nắm chắc cơ hội này, không về cả chiều, tới giờ cơm tối cũng không thấy bóng dáng. Quách Vĩ Tường lén đi điều tra, nói trung tá Kim Hoa ăn cơm ở Sở nghiên cứu, Đinh Thực giống y con Dobermann nhong nhong chạy theo.



“Thượng tá Chu?” Một cậu lính cần vụ đi đến cúi chào: “Trung tướng Trịnh bảo tôi truyền lời, sau giờ ăn tối mời anh đến văn phòng của ông ấy, có chuyện cần bàn bạc.”



Cái thìa xúc cơm của Tư Nam khựng lại, song trông Chu Nhung như đã đoán trước, cười gật đầu nói: “Được.”



Những người khác không biết chuyện gì, cũng chẳng hỏi han. Sau bữa tối, Chu Nhung bảo mọi người về kí túc, khẽ hôn lên thái dương Tư Nam, mặt mày như thường, đi đến phòng của trung tướng Trịnh.



Tư Nam rớt về sau hai bước, quay đầu nhìn bóng lưng y.



Sắc trời dần tối, gió biển thổn thức, cái áo khoác rằn ri của Chu Nhung mở tung, vạt áo khẽ lay động trong cơn gió. Y người cao chân dài, lại từng được huấn luyện bài hành động cử chỉ nghiêm khắc nhất, dáng điệu đi bộ thực rắn rỏi với đẹp trai hết sức; song vì sống trong đám bộ đội 118 lưu manh bấy lâu, nên luôn có vẻ bất cần và thờ ơ.



Tựa như một con hổ, răng nanh trắng sáng sắc nhọn, nửa tỉnh nửa mê gào lên từng tiếng gầm như trầm thấp từ trong cổ họng.



Tư Nam nhìn đi chỗ khác, quay người hướng về phía Bắc.



Nằm ở phía Bắc hòn đảo, gần bến cảng, là sân bay thứ sáu của quân đội.



Tám giờ tối, hai chiếc xe quân đội chạy như bay từ nhà khách rồi dừng ngay cạnh sân bay. Tư Nam đẩy cửa bước ra, Law Mayer được vài binh sĩ nghiêm túc trông giữ chui ra khỏi xe.



Trong nháy mắt gió thổi bay tóc anh ta, Law Mayer híp đôi mắt, trông thấy một bóng dáng lẳng lặng đứng yên ở đằng trước.



──Chẳng cần đến ánh đèn pha của máy bay trực thăng, dù nhắm mắt anh ta cũng có thể nhận ra đó là ai.



“Noah,” Law Mayer cười khàn khàn nói.



Tư Nam ngoảnh đầu: “Xin lỗi tôi đây họ Chu, anh gọi nhầm rồi.”



(1) Tù trưởng Châu Phi: Trên ngôn ngữ mạng, nó có nguồn gốc từ xác suất của trò rút thăm may mắn, chỉ đến số xui của mọi người. Số xui -> mặt đen ->người da đen ->người Châu Phi -> tù trưởng Châu Phi. Nói chung là tù trưởng Châu Phi ý chỉ số nhọ không ai bằng.