Người Có Từng Yêu Ta Chưa?
Chương 12 : Ly biệt
Ngày đăng: 18:24 19/04/20
Hàn Nguyệt Điện...
Sau khi thu dọn hành lí thì trời đã chiều tà, nàng đến bên thân cây cổ thụ, ngồi xuống và dựa lưng vào gốc cây, đây có lẽ sẽ là lần cuối cùng nàng được ngồi ở đây, đọc sách bên chiếc bàn thạch, ngắm nhìn sư phụ...
Nàng ngước mắt lên nhìn, thì ra sư phụ đã về từ lúc nào, có lẽ kết quả bàn bạc đã có, nàng quyết định ngày mai sẽ khởi hành, dù kết quả có thế nào, sau này nàng cũng sẽ không trở lại nơi này nữa, nàng khẽ nhắm mắt, khắc sâu khung cảnh này vào tâm khảm...
Khi nàng mở mắt, sư phụ đã đứng trước mặt, người dịu giọng hỏi nàng:
-Hành lý đã thu dọn xong chưa?
-Đã xong rồi thưa sư phụ!
-Tốt, Tống tướng quân đâu?
-Con đã ra lệnh cho ngài ấy ở lại Y Dược Các dưỡng thương, sư phụ, người đã về, vậy kết quả...
-Thỉnh cầu của con đã bị từ chối!
-Con cũng đã đoán trước được.
-Ý kiến của vi sư cũng giống như Chưởng môn sư bá con, một ngày là đệ tử Thái Bạch, cả đời là đệ tử Thái Bạch. Còn về chuyện có mất mặt hay không... vi sư trước giờ nghĩ không ra, con đã làm gì để mất mặt ta?
-Con... trong Kiếm tiên hội, con đã...
-Không phải trước đây vi sư đã từng nói rồi sao? Đồ đệ bất tài là do sư phụ vô dụng...
-Nhưng đó là vì...
-Không cần nói về việc này nữa, vi sư chưa từng nói và cũng không hy vọng sẽ nói vi sư thất vọng vì đã nhận con làm đồ đệ, chính vì vậy, con không cần lúc nào cũng hạ thấp bản thân mình như vậy!
-Con biết rồi.
-Mau về nghỉ ngơi đi.
-Khoan đã... sư phụ, người... có thể để con đàn cho người nghe vài khúc nhạc không?... Cứ xem như là... tiễn biệt?
-Tay con không phải bị thương sao? Còn muốn đàn?
-Chỉ là chút thương nhẹ, sẽ không có vấn đề.
-Không được, mau về nghỉ ngơi đi!
-Sư phụ, chỉ một lần này thôi, cho phép Nghi nhi cãi lời người có được không?
"Vẫn cố chấp như vậy!" Hắn lắc đầu cam chịu.
-Được, nếu thấy không thể thì đừng miễn cưỡng.
-Đa tạ sư phụ!
Hắn phất tay áo, Lam Thương Cầm nằm ngay ngắn trên chiếc bàn thạch. Nàng ngồi xuống, tâm trạng nặng trĩu đàn hết khúc này đến khúc khác. Đến khi trăng đã lên cao.
-Có thể... một khúc nữa không?
"Sau này sẽ không còn cơ hội nữa! "
Huyền Linh và Nhất Phiêu sư huynh cũng từ từ đi tới.
-A, có lẽ nên gọi là Công chúa mới đúng.
-Không sao, cũng là ta thôi mà!
-Ây da, thảo nào mấy tên công tử ở nhà ta cứ luôn miệng ca ngợi Ngũ Công chúa, ai ngờ ta được gặp tận mắt rồi, thực là vinh hạnh quá đi!
Nàng giật mình phát hiện ra Nhất Phiêu sư huynh mặt mũi nhăn nhó, tiếc nuối phát khóc đứng bên cạnh Huyền Linh:
-Nhất Phiêu sư huynh, huynh không sao chứ?
-Hừ, chết tiệt, đã nói là nếu không giành trước thì sẽ bị giành mất mà, bây giờ thì hay rồi, ngươi còn là Công chúa nữa, nếu ta...
Nhất Phiêu lập tức ngậm miệng vì nhận ra cả sư phụ lẫn đồ đệ hắn đều đang lườm hắn như muốn lấy mạng, mọi người liền phá lên cười.
Những người xung quanh nàng đều rất vui vẻ hạnh phúc, mà, thấy sư đồ bọn họ thật giống như một gia đình, ấm áp biết mấy, hoàn toàn khác hẳn nàng và sư phụ, có lẽ do nàng và sư phụ đều không giỏi trong việc biểu lộ cảm xúc chăng?
Nàng đứng trước mặt sư phụ, nhìn người thật kĩ, trước giờ nếu đứng trước người, nàng đều không dám nhìn thẳng vào mắt người, nhưng hôm nay, nàng lấy hết can đảm để nhìn người, ghi nhớ thật kĩ hình dáng người trong tâm trí.
Hai người vẫn đứng đối diện một lúc lâu, mặt chạm mặt, đều cùng lúc nhìn thẳng vào mắt đối phương, nhưng vẫn là im lặng không nói, cũng chẳng ai dám phá vỡ màn không khí này.
Cuối cùng, nàng chính là người thẳng tay cắt đứt:
-Cũng không còn sớm nữa, chúng ta phải xuống núi trước khi trời tối.
-Vâng
Nhi Song và Tống tướng quân đều đi đến, Lạc chưởng môn cũng đến trước mặt nàng:
-Dù có chuyện gì xảy ra, hai vị vẫn là đệ tử của Thái Bạch, cánh cổng này của bổn môn luôn mở rộng chào đón.
-Đa tạ, bao năm qua thực sự đa tạ sự chiếu cố của mọi người, Thiên Nghi xin khắc cốt ghi tâm. Cáo từ, hẹn ngày tái ngộ!
Nàng chậm chạp quay lưng, vẫn chưa vẫn chưa thể đi được.
-Nghi nhi!
"Đến rồi!" Nàng nhanh chóng quay đầu lại, hai tiếng này nàng đã chờ từ nãy đến giờ, trong lòng thầm kêu gào " Giữ con lại đi, xin người, hãy giữ con lại đi!"
-Bảo trọng!
Trong lòng hắn cũng muốn giữ nàng lại, nàng làm sao biết được hắn phải đấu tranh thế nào, phải khổ sở thế nào để mở miệng nói hai chữ " bảo trọng" đó. Hắn muốn giữ nàng lại, nhưng hắn không thể ích kỉ giữ nàng cho riêng mình, nàng còn thiên hạ của nàng, nàng còn giang sơn của nàng, hắn làm sao có thể ích kỉ như vậy, trước đây là như vậy, sau này cũng là như vậy. Ngàn vạn lời muốn nói, cuối cùng gói gọn lại trong hai chữ " bảo trọng"
-Con biết rồi!
Nàng bây giờ như bị người ta dội nước lạnh, cố gắng giấu cảm giác hụt hẫng vào sâu trong tim mà nở một nụ cười, nàng muốn lưu lại trong lòng sư phụ một Nghi nhi vui vẻ và kiên cường, có điều nụ cười bây giờ lại giống như đang khóc vậy!
Tống tướng quân ngẩn người ra nhìn nàng, nàng trước đây là một người lạnh lùng xa cách, làm việc gì cũng rõ ràng dứt khoát, nhưng hôm nay, trước mặt y, là một Công chúa đang cười rạng rỡ lại có phần muốn khóc, những cảm xúc phức tạp trên gương mặt nàng như mặt nước đang tĩnh lặng bấy lâu lại bị khuấy động dữ dội.
Nàng dứt khoát quay lưng đi, không dám nhìn lại, cố nén nước mắt vào trong lòng, nàng sợ nàng không nỡ rời đi, nàng sợ nàng sẽ không nhịn được mà rơi nước mắt...
Lần này rời đi liệu có phải là vĩnh viễn?...