Người Có Từng Yêu Ta Chưa?

Chương 11 : Ác mộng thành sự thật

Ngày đăng: 18:24 19/04/20


Không biết là do những lời của sư phụ hay do tu vi của nàng đã có tiến bộ mà có rất nhiều chuyện nàng đã thông suốt, tinh thần thoải mái hẳn.



Sáng sớm hôm sau, Nhi Song mang điểm tâm đến cho nàng, sau khi dùng xong, nàng đề nghị:



-Có muốn đi dạo cùng ta một chút không?



-Vâng



-Đi thôi



Hai người ra khỏi Hàn Nguyệt điện, đi dạo xung quanh rồi rẽ bước vào khu rừng sau núi.



-Ta xin lỗi, Nhi Song



-Về chuyện gì ạ?



-Ta đã làm ngươi thất vọng.



-Thần cũng xin lỗi người, khi đó lại nóng giận mắng người như vậy.



-Nhi Song... ngươi có muốn ở lại không?



-Thần... không rõ nữa!



-Ta cũng vậy.



-Thời gian ở đây, các huynh đệ tỷ muội rất tốt với chúng ta, sư phụ của thần cũng rất tốt, thần có chút không nỡ...



-Ta cũng không đành lòng rời đi, nhưng thời hạn đã gần hết, chúng ta không thể không về.



-Thần hiểu



-Hay là ngươi cứ ở lại, dù sao thì ta...



-Không được, thần đã thề sẽ mãi ở cạnh chăm sóc cho người, vậy nên Công chúa đi đâu, thần sẽ theo đến đó!



-Ta...



Đang định nói thì nàng chợt phát hiện phía trước có một cái gì đó, lập tức kéo Nhi Song đến xem thử.



Càng đến gần nàng mới phát hiện ra, là một nam nhân đang ngồi tựa lưng vào tảng đá lớn, trên người toàn là máu và vết thương. Nàng đến khẽ lay nhẹ rồi đưa tay bắt mạch, thì ra chỉ là mệt mỏi ngất đi.



Nàng cứ cảm thấy nam nhân này có nét gì đó rất quen thuộc, giống như đã từng gặp ở đâu đó rồi, liền cùng Nhi Song đưa y về Y Dược các.



Tình cờ là Tứ thượng tiên, Nhất Phiêu, Huyền Linh và cả Ảm Tịch cũng đang ở đó, nàng không biết lý do và cũng không muốn biết, chỉ cúi đầu hành lễ rồi giải thích sự tình qua một lượt. Lạc chưởng môn liền ra lệnh trị thương cho nam nhân đó.




-Đúng đó Chưởng môn sư huynh, chuyện lớn như vậy mà giấu bọn ta là không hay đâu!



Thanh Hiên thượng tiên vẫn là vẻ tiêu sái thường ngày, phe phẩy chiết phiến, nhẹ nhàng phụ họa.



-Bắt đầu từ lúc Thiên Nghi nhập môn, nó có trao ta một phong thư, đó là chính tay Hoàng đế bệ hạ viết, trong đó nói rằng Tử Thiên đã đến gặp ngài ấy vào hơn 20 năm trước.



-Hơn 20 năm trước? Đó không phải là khi huynh ấy vừa mới xuất quan chứ?



-Không sai, trong thư nói rằng, đệ ấy đã nói với bệ hạ khi Thiên Nghi đủ 16 tuổi thì chuẩn bị cho nó lên Thái Bạch sơn tu hành 5 năm, nên ngài ấy đã gửi nó lên đây. Tất cả chỉ có vậy, ta cũng hoàn toàn không biết chuyện gì đã xảy ra cho đến vừa rồi...



Thiên Kim thượng tiên nhăn nhó, quay sang chất vấn hắn:



-Như vậy nghĩa là sao? Tử Thiên huynh, huynh không có gì muốn nói sao?



-Chuyện gì nên nói, ta sẽ nói vào lúc thích hợp.



Lạc chưởng môn lắc đầu:



-Lúc đó ta có gọi đệ ấy lên để hỏi, đệ ấy cũng trả lời giống như vậy, còn dặn ta không được tiết lộ chuyện này cho ai, thậm chí là Thiên Nghi. Mà... thôi tạm gác chuyện này sang một bên, về thỉnh cầu của Thiên Nghi, đệ là sư phụ nó, đệ nghĩ thế nào?



-Ta không đồng ý



-Ta cũng vậy, còn Thanh Hiên, đệ nghĩ sao?



-Ta cũng không đồng ý, trục xuất Thiên Nghi thì chắc chắn Nhi Song của ta cũng đòi đi theo, ta khó khăn lắm mới có được một đứa đồ đệ ngoan, không thể dễ dàng nói bỏ là bỏ được (Ngươi nghĩ đến đại cục một chút có được không?)



-Vậy Thiên Kim, muội nghĩ thế nào?



-Các huynh đã không đồng ý, muội có nói gì cũng vậy, tùy huynh.



-Được, quyết định như vậy đi, chúng ta sẽ không trục xuất Thiên Nghi ra khỏi sư môn, đệ nói với nó có được không, Tử Thiên?



-Được



Hắn chỉ để lại một tiếng rồi bỏ đi, trong lòng hắn lúc này là một bên muốn giúp nàng, một bên muốn nghe theo nguyên tắc của bản thân, không thể giúp nàng. Hắn bây giờ thực sự là muốn cái gì? Tất cả những gì hắn sắp đặt, là vì mục đích gì?...



****************



(1) Kim thạch ngọc hưởng: là âm thanh của vàng, của đá, của ngọc cộng hưởng, ý nói âm thanh vang dội, rõ ràng.



(2) Nguyên văn là: Nam nhi tất hạ hữu hoàng kim, chích quỵ thương thiên hòa nương thân. Nghĩa là nam nhân dưới đầu gối có vàng, chỉ quỳ trước trời và cha mẹ, câu này không có nghĩa là nam nhân không được phép quỳ, mà là nói làm người phải có tôn nghiêm, không thể tùy tiện khuất phục kẻ khác.



(3) Thiên chân vạn xác: muôn vạn lần là sự thật.