Người Có Từng Yêu Ta Chưa?
Chương 10 : Lĩnh ngộ
Ngày đăng: 18:24 19/04/20
Sáng sớm hôm sau, cánh cửa phòng bật mở, ánh nắng ban mai bao trùm và sưởi ấm căn phòng lạnh lẽo, vậy mà lòng nàng hiện tại vẫn lạnh như khối băng. Nhi Song vội vã đi vào, đặt chiếc khay trên tay xuống bàn rồi đi đến, ngồi xuống trước mặt nàng. Còn nàng vẫn là ánh mắt vô hồn nhìn về phía trước.
-Công chúa, người sao rồi?
-...
-Tử Thiên thượng tiên gọi thần lên chăm sóc cho người, vết thương của người từ hôm qua đến giờ vẫn chưa được băng lại sao? Thần giúp người bôi thuốc.
-...
-Người nói gì đi! Nếu muốn khóc thì cứ khóc cũng được.
-...
-Nếu người cứ không chịu nói gì như vậy, mọi người sẽ lo lắng lắm, người nói vài chữ cũng được mà!
-Chúng ta hồi cung đi!
-Hả???
-Ta không muốn ở lại đây nữa, hồi cung đi!
-Như... như vậy cũng được, nhưng mà hiện giờ thương thế của người còn nặng lắm, hay là ở lại thêm vài ngày, chờ vết thương ổn định hơn một chút, chúng ta sắp xếp hành lý rồi từ biệt mọi người, sau đó mới hồi cung có được không?
Nàng im lặng không nói, chỉ nhẹ gật đầu. Sau khi được Nhi Song giúp trị thương và thay y phục nàng mới đề nghị.
-Chúng ta đi dạo đi!
-Vâng
Nhi Song đỡ nàng ra ngoài, sắc mặt nàng bây giờ nhợt nhạt như người chết vậy. Hai người vừa ra khỏi Hàn Nguyệt điện, đi chưa được bao xa liền gặp Ảm Tịch, nàng ta vốn dĩ bị thương không nặng như nàng nên chỉ cần uống vài viên Hồi Thanh đan là đã hồi phục, lại còn vô cùng đắc ý về kết quả của Kiếm Tiên hội.
Nghe kể, Nhi Song vì thấy nàng như vậy nên sa sút tinh thần, đánh thua Huyền Linh, còn Huyền Linh đương nhiên không phải đối thủ của Ảm Tịch, kết quả, nàng ta đã nghiễm nhiên giành lấy vị trí đứng đầu.
Trong mắt nàng bây giờ, nàng ta là người đã hạ gục mình, đã vui vẻ trêu ghẹo khi cắt rách bộ y phục nàng quý nhất trong trận đấu, nhưng mà bây giờ, nàng không còn để tâm nữa, cái gì cũng không để tâm nữa...
-Coi kìa coi kìa, bị thương nặng đến mức không thể tự đi được luôn sao? Ta ra tay nặng quá sao?
Nàng ta vừa nhìn thấy nàng liền buông lời chọc ghẹo. Nhi Song giận dữ mắng:
-Mặc kệ bọn ta, xin tránh đường!
-Ấy, ấy, ấy, đi đâu vậy? Ta còn chưa nói xong kia mà. Ngươi đừng tưởng có tên giống Công chúa thì sẽ thật sự trở thành Công chúa!
-Thì ra ngươi cũng nhận ra
Nàng cuối cùng cũng mở miệng nói, giọng điệu khinh miệt.
-Đương nhiên ta nhận ra, không chừng ngươi quá ái mộ Công chúa nên cả gan dùng tên của người, đồ giả mạo, khi quân phạm thượng!
Ba canh giờ sau, nàng dần dần khôi phục lại thần trí, sau khi dậy cứ như mình đã mơ một giấc mộng dài thật dài. Chớp mắt nhìn xung quanh, bắt gặp sư phụ đang ngồi tĩnh tọa bên giường.
Người bây giờ đang ở rất gần, rất gần, chỉ cần vươn tay ra là có thể chạm đến, vậy mà nàng lại cảm thấy như xa cách ngàn sơn, cũng không dám chạm vào người, sợ những tạp niệm của mình sẽ vấy bẩn sư phụ. Nàng thầm thở dài trong lòng, từ khi nào mà … bản thân cảm thấy chính mình lại thấp hèn đến như vậy? Ngũ Công chúa lãnh ngạo ngày xưa đã đi đâu mất rồi?
-Tỉnh rồi sao?
Nàng giật mình nhìn sư phụ, chột dạ cúi đầu, lí nhí trả lời:
-… Vâng!
-Có thấy chỗ nào khó chịu không?
-Con không sao.
-Vì được vi sư đả thông kinh mạch, cho nên tu vi của con đã đạt đến cảnh giới tri vi, từ nay phải cố gắng tu luyện.
-Con biết rồi, đa tạ sư phụ.
-Vi sư đã nói ngươi, tu tiên không phải dễ dàng, dục tốc bất đạt, thế nào lại luôn hấp tấp như vậy?
-Con xin lỗi.
-Vi sư không phải đang trách ngươi, chỉ là từ nay về sau phải chú ý đến sức khỏe của bản thân, cũng may lần này vi sư về kịp, nếu không thì … Thôi bỏ đi, ngoan ngoãn ở đây, từ từ tịnh dưỡng!
-Sư phụ …
-Chuyện gì?
-Thật ra … làm thế nào mới có thể đạt được đến cảnh giới tâm không dao động, chỉ có đại ái mà không có tình riêng?
-Chuyện này ngay cả vi sư cũng không biết, làm người đương nhiên sẽ có hỉ nộ ái ố, ai ai cũng có những thứ mà mình trân trọng, có tốt cũng có xấu. Chấp niệm là thứ làm cho người ta dễ dàng sa ngã, con người có chấp niệm, yêu ma có chấp niệm, ngay cả tiên nhân cũng có chấp niệm, không thể nói buông bỏ là có thể ngay lập tức bỏ được. Có người dùng cả đời cũng không thể buông tay. Ngay cả vi sư cũng không thể. Nhưng cái quan trọng là phải biết thừa nhận và thay đổi nó.
-Con hiểu rồi!
-Con đường sau này còn dài, con phải cố gắng, không phải chuyện gì cũng hấp tấp vội vàng.
-Con sẽ ghi nhớ!
-Được rồi nghỉ ngơi đi, con tuy đã đạt đến cảnh giới tri vi nhưng vẫn chưa thể bất tử, chỉ là hồi phục nhanh hơn một chút, con không còn nhỏ nữa, phải biết tự lo cho bản thân.
-Vâng!
Nàng gật mạnh đầu, hắn cũng gật nhẹ rồi phất áo ra ngoài.
*********************************
(1)Mạn bất kinh tâm: không gì có thể làm kinh động