Người Có Từng Yêu Ta Chưa?

Chương 9 : Kiếm tiên hội

Ngày đăng: 18:24 19/04/20


Nàng quay trở về phòng, cả ngày mệt mỏi khiến nàng rất nhanh đã chìm vào giấc ngủ. Khi đó, nàng đã mơ, một giấc mơ quái dị.



Trong mơ, nàng nhìn thấy một người ngồi trên giường, bỗng nhiên lại hóa thành một vũng máu tươi, bên cạnh người đó có một nam nhân mặc long bào màu đỏ ngửa đầu cười lớn. Rồi khung cảnh thay đổi, xung quanh nàng là một màn bóng tối dày đặc, không thể nhìn thấy bất cứ thứ gì, phía xa xa trước mặt xuất hiện một chút ánh sáng, nàng không kịp nghĩ gì liền chạy đến, nàng chạy mãi chạy mãi, chạy đến trước một vách núi. Thì ra nơi đó là một bãi chiến trường, máu chảy thấm đẫm mặt đất, xác người chất thành núi, có những thi thể đã nát bấy, đến không thể nhìn rõ khuôn mặt, xương trắng phơi đầy nội. Mùi huyết tinh nồng nặc xộc vào trong mũi, tất cả nhuộm đất trời thành một màu đỏ quỷ dị. Vậy mà trên vách núi, nam nhân vận long bào vẫn làm như không thấy, nở nụ cười tàn ác …



Nàng hét lên rồi tỉnh lại, ôm đầu tự trấn an mình, chỉ là mệt mỏi quá độ nên mới gặp ác mộng. Bỗng dưng cánh cửa phòng mở toang, sư phụ từ ngoài lao vào, trong mắt người, nàng nhìn thấy có một tia hoảng sợ và lo lắng đến cực độ, nhưng khi người nhìn thấy nàng ngồi bình yên trên giường thì lập tức khôi phục lại dáng vẻ lạnh nhạt thường ngày. Người đứng ở cửa, quay sang hỏi nàng:



-Có chuyện gì?



-Không có gì đâu, sư phụ, người đừng lo, đệ tử … chỉ gặp ác mộng thôi!



-Trước khi đi ngủ nhớ niệm Thanh Tâm chú, sẽ không còn gặp ác mộng nữa.



-Con biết rồi!



Nàng ngồi trên giường nở nụ cười, không biết vì sao mình lại cười, chỉ thấy rất vui khi biết thì ra sư phụ lo lắng cho mình như vậy. Trong lòng bỗng dâng lên một cảm giác hạnh phúc lạ.



-Không còn gì nữa thì mau ngủ đi!



-Vâng.


Mọi người trố mắt nhìn nàng không hề tránh né một kiếm đánh tới, ai nấy đều nín thở chờ đợi. Ngay lúc này một thân bạch y bay đến đài đấu, đón lấy nàng vào lòng. Những người ở đó, ngưỡng mộ có, ghen tỵ có, khinh bỉ cũng có, nhưng không một ai dám ngăn chặn hành động của hắn.



Nàng chờ mãi, chờ mãi mà vẫn không thấy đánh tới. Đột nhiên cả người lại thấy nhẹ bẫng, giống như được ai đó ôm vào lòng, cảm giác ấm áp vừa quen thuộc vừa xa lạ, mùi hương này … là sư phụ sao?



Nàng nặng nhọc mở mắt, trước mắt nàng bây giờ là khuôn mặt của sư phụ, gần, thật gần, rất gần, chỉ cần vươn tay ra là có thế chạm đến, không thể tin vào mắt mình, nàng đưa tay dụi mắt, một lần, hai lần, ba lần, vẫn như vậy. Trong đầu nàng liên tục kêu gào “Chỉ là mơ thôi, ngươi là đang mơ thôi, tỉnh dậy, mau tỉnh dậy”, nàng làm sao có thể ở trong cái mộng cảnh tuyệt mỹ này được? Nhưng, nàng có thể ngửi được mùi hương nhẹ nhàng của sư phụ, có thể cảm nhận được hơi ấm của sư phụ, cũng có thể nghe thấy nhịp tim trầm ổn của người, chân thật như vậy, rõ ràng như vậy, sao có thể là mơ?



Khi chạm đến mặt đất, sư phụ đột ngột buông nàng ra, cảm giác hụt hẫng kéo nàng về với thực tại, thật nhục nhã …



-Như vậy là đã đủ, đồ đệ tài nghệ không tinh là do kẻ làm sư phụ như ta dạy dỗ không tốt, trận đấu này kết thúc tại đây, đồ đệ này của ta … xem như thua...



Từng câu từng chữ trong lời nói của người giống như từng nhát dao đâm mạnh vào tim nàng, trái tim nàng đau, đau lắm, đau đến không thể thở được …



Nàng cố sức theo sư phụ bay về Hàn Nguyệt điện, rồi liền chạy thẳng vào phòng, chưa bao giờ nàng muốn khóc như lúc này, nàng muốn được ở cạnh Tam hoàng huynh, muốn huynh ấy làm bánh hoa quế cho nàng ăn, muốn ngồi dưới gốc cây đọc sách cùng Tứ hoàng huynh, muốn làm nũng mà ngã vào lòng huynh ấy, muốn, nàng rất muốn … nàng chỉ cần bấy nhiêu đó thôi, cái gì cũng không quan trọng nữa …



Nàng ngồi trong góc phòng, muốn khóc mà không thể khóc, cũng chẳng thể khóc được, cứ thất thần nhìn vào một khoảng không vô định, thương thế gì cũng chẳng màng tới …



********************



(1)Mộc tú vu lâm phong tất tồi chi: Cây cao mà đứng giữa rừng, ngọn trên đội gió, giữa rừng đội mưa, ý nói kẻ có khí chất, phong độ nổi bật thì dễ gây chú ý, cũng dễ gặp tai họa.