Người Có Từng Yêu Ta Chưa?
Chương 8 : Tiên huyễn chi tâm khúc và huyễn họa vô tâm pháp
Ngày đăng: 18:24 19/04/20
" Đúng vậy, tại sao ta phải ở lại nơi này?"
Nàng ngồi xuống thảm cỏ, ngẩng mặt lên nhìn sắc trời, khẽ thở dài:
-Nhi Song à, ta không trách ngươi, ngược lại có lẽ nên đa tạ ngươi mới đúng, ta không biết lý do vì sao ta lại cố chấp ở lại đây, cũng không biết vì sao ta lại phải cố gắng đến như vậy, chỉ là... ta không muốn bỏ cuộc khi chưa thực sự cố gắng, ta không mạnh mẽ như ngươi nghĩ, ta cũng có hỉ nộ ái ố, cũng có chấp niệm, chẳng qua là ta không được phép thể hiện ra bên ngoài. Ngươi có biết vì sao không bao giờ thấy ta khóc lóc hay tức giận không?
-Thần... thần không biết.
Nhi Song vừa lau nước mắt vừa ngập ngừng trả lời.
-Ta không phải vô lệ chi nhân cũng không phải vô tâm chi nhân nên cũng biết buồn, nhưng cứ mỗi lần ta khóc, cuồng phong cùng thiên tai sẽ kéo đến tàn hại chúng sinh, lúc biết chuyện đó, ta sợ lắm, ta luôn tự hỏi tại sao ta lại phải chịu số phận khắc nghiệt đó, những lúc như vậy chỉ có Tam hoàng huynh và Tứ hoàng huynh ở bên ta, an ủi ta, làm bạn với ta, hai người đó nói rằng chỉ cần ta đủ mạnh mẽ, đủ kiên cường để không khóc thì sẽ không sao cả, nhưng như thế nào mới là mạnh mẽ, như thế nào mới là kiên cường?
Nhi Song vừa nghe vừa gật gù, nàng vẫn nhìn trời, giọng đều đều kể tiếp:
-Còn về việc không bao giờ thấy ta tức giận, khi đó ta còn nhỏ, có một vị quý phi rất ghét ta, thường hay làm cho ta bị phụ hoàng mắng, ta liền chạy đi tìm Tứ hoàng huynh, nhưng huynh ấy lại không cho ta vào điện, sau đó ta nhân lúc luyện kiếm với Tam hoàng huynh, mang tất cả trút lên người huynh ấy, cuối cùng dùng Hàn Liễu kiếm này đâm huynh ấy một nhát, đúng vậy, ngươi không nghe lầm đâu, huynh ấy đã để cho ta đâm một nhát kiếm, rồi nhẹ nhàng ôm ta vào lòng, nhỏ nhẹ dỗ dành ta, nói ta phải biết kiềm chế chính mình, không được để cơn giận dữ nhất thời nuốt mất lý trí, từ đó về sau, hầu như khi tức giận ta đều tự tổn thương chính mình để bình tĩnh trở lại.
-Thần hiểu rồi, xin lỗi vì đã lớn tiếng với người.
Nhi Song cúi thấp đầu, nàng liền xua tay:
-Ta đã nói không trách ngươi.
-Nhưng mà Công chúa, người và Tam Hoàng tử hình như rất thân thiết... có thể kể cho thần nghe một chút không?
-Huynh ấy là con của Hạnh Quý Phi, từ nhỏ đã ở bên cạnh ta, đối xử với ta như muội muội ruột, nhưng ba năm trước đã nghe lệnh phụ hoàng đi trấn giữ biên cương.
-Vậy còn Đại Hoàng tử thì sao? Hai người là huynh muội ruột có phải không?
-Đúng vậy, nhưng ta lại không thân với huynh ấy, từ năm mười ba tuổi huynh ấy đã theo phụ hoàng ta học xử lý chính sự, gặp được huynh ấy quả thực còn khó hơn lên trời.
-Nếu là như vậy, vương vị lẽ ra phải giao cho Đại Hoàng tử mới đúng, chẳng trách lúc đó người lại ngạc nhiên như vậy.
Nàng cười khổ trong lòng, người thật ra có định kiểm tra gì nàng không đây?
Tuy vậy nàng vẫn ngoan ngoãn đổi bài. Đôi mắt khẽ nhắm lại, ngón tay bắt đầu lướt trên dây đàn, trong đầu hiện lên hình ảnh sư phụ trong lần đầu tiên gặp mặt, thân bạch y xuất trần đó, dung mạo tuyệt thế đó, đôi mắt hút hồn đó, rồi lại buổi chiều tà, nàng cũng ngồi tại nơi này nhìn bóng dáng người quan sát ngàn sơn, ánh chiều tà đỏ rực yêu dị tô điểm cho một tuyệt thế nam nhân, tất cả, từng chút, từng chút đọng lại trong tâm khảm, từng chút từng chút được nàng đưa vào trong tiếng đàn, cảm xúc của riêng nàng, kí ức của riêng nàng, khúc nhạc của riêng nàng, chính là Tiên huyễn chi tâm nàng tùy hứng sáng tác.
Nàng mở mắt sau khi tiếng đàn kết thúc, sư phụ đang ngồi nhìn ánh trăng trên cao, nhìn đến thất thần, lát sau, người mới nhẹ giọng:
-Tốt, có vẻ Thiên Kim thượng tiên dạy các ngươi rất tốt. Trong thư phòng có khá nhiều loại nhạc cụ, sau này Lam Thương Cầm cũng để trong đó, thỉnh thoảng phải mang ra tập luyện. Sách đã thuộc hết chưa?
-Đệ tử đã thuộc hết rồi.
-Đã thực hành qua? Không có khó khăn gì chứ?
-Cũng đã thử qua, không có vấn đề gì ạ!
Sách người đưa nàng đọc là khẩu quyết của ngũ hành thuật, nàng đã học thuộc và cũng đã luyện qua.
-Tốt lắm. Trong thư phòng cũng có nhiều sách, tùy ý mà đọc.
-Con biết rồi.
-Con cứ liều mạng mà luyện tập như vậy cùng không phải là cách hay, vấn đề của con là điều tiết nội lực và chân khí. Vi sư dạy con một bộ kiếm pháp có thể có ích, tên là Huyễn họa vô tâm, nhìn kĩ một chút.
Người bắt đầu thi triển, thân người bay bổng lướt trên mặt đất, cả người toát ra màn ánh sáng bạc không cho dù chỉ là một hạt bụi nhỏ vương lại trên bạch y, thanh kiếm trong tay uốn lượn, ánh trăng trên cao hoàn toàn bị lu mờ trước một vị thượng tiên cao cao tại thượng đang ở trước mặt nàng đây. Người hoàn hảo là vậy nhưng sao nàng lại cảm thấy ở người có chút gì đó đau thương, lại có chút gì đó cô độc, trong lòng dâng lên một cảm giác không thể gọi tên.
Sau đó nàng luyện lại vài lần cho người xem, người cũng thỉnh thoảng chỉnh lại cho nàng vài chỗ sai.
-Tiếp thu rất nhanh, cũng không còn sớm nữa, mau trở về nghỉ ngơi.
-Đa tạ sư phụ, đệ tử cáo lui.