Người Có Từng Yêu Ta Chưa?

Chương 7 : Bình yên trong cơn bão

Ngày đăng: 18:24 19/04/20


Ngẫm lại, sư phụ giao cho nàng việc này, thật quá dễ dàng cho nàng rồi, với khả năng của nàng chỉ trong một buổi có lẽ đã thuộc hết.



Say sưa ôm lấy mấy quyển sách, đọc đến quên cả thời gian, khi giật mình nhìn lại, thì ra đã chiều tà, nàng ngẩng đầu nhìn sắc trời, phát hiện bóng áo trắng bạc của sư phụ, người đang đứng trên nóc điện nghiêng đầu nhìn xuống bên dưới. Ánh mặt trời sắp lặn nhuộm cả bầu trời thành một màu đỏ yêu dị, thân bạch y xuất trần cùng mái tóc đen thẳm nổi bật lên giữa khoảng trời, không khỏi khiến người ta cảm thấy bóng dáng đó rất cô độc, lại dâng trào một cảm giác thương tâm. Nàng cứ ngồi đó mà si ngốc ngắm nhìn người, thời gian như lắng đọng lại ngay khoảnh khắc này...



Bỗng dưng trong chớp mắt đã không thấy người đâu nữa, có lẽ người biết nàng nhìn người nên đã về phòng rồi chăng? Nàng tự mắng chính mình, sao lại có thể thất lễ mà nhìn người lâu đến như vậy. Bị cái bụng đói đến kêu gào của mình làm cho tỉnh mộng, nàng thu dọn chồng sách, trong lòng thầm thấy kì lạ, sách này nàng đã đọc đi đọc lại vẫn không thể nào thuộc được.



Vừa đứng dậy đã gặp sư phụ đứng trước mặt, ánh mắt người lạnh lùng nhìn nàng, quả thực đoán không ra người đang nghĩ gì.



-Đói bụng rồi sao?



Nàng xấu hổ gật đầu.



-Nên chú ý sức khỏe, cả ngày hôm nay ta thấy con cứ ngồi đó đọc sách, không biết tự chăm sóc mình sao?



-Con xin lỗi.



-Có gì mà phải xin lỗi? Từ nay phải tự biết quan tâm đến bản thân, đừng có đọc sách cả ngày mà không ăn uống gì, có biết không?



-Con biết rồi!



-Vừa rồi Nhi Song mang cơm lên cho con, ta nói nó mang vào phòng cho con rồi!



-Vậy đệ tử cáo lui.



-Thiên Nghi!



Nàng định đi liền bị người gọi lại, nhưng người gọi nàng như vậy nàng thấy... không quen!



-Sư phụ, con nay đã là đệ tử của người, gọi con là Nghi nhi có được không?




-Tại sao? Từ khi đến đây, ngươi cứ nói đi nói lại câu này cả trăm lần rồi.



-Thấy người bị hành hạ như vậy, thần rất lo lắng!



-Ta không sao, không cần lo lắng, ta chịu được, tập trung tu luyện cho mình đi!



-Hay chí ít, người cho thần giúp người đi, thần sẽ thật cẩn thận, không để ai phát hiện đâu.



-Ngươi nghĩ các tôn sư là ai? Với một chút tu vi của ngươi, ngươi nghĩ có thể qua mắt được họ sao? Mà đã là bị phạt thì phải đúng là bị phạt, làm sao có thể để người khác giúp?



-Nhưng họ rõ ràng là muốn bắt nạt người.



-Nếu ta không làm sai thì làm sao họ có cớ để bắt nạt ta chứ? Chỉ cần ta đúng, họ sẽ không còn lý do gì phạt ta.



-Nhưng mà...



-Không cần bàn về vấn đề này nữa, ta không trở về khi thời hạn chưa hết đâu, vì vậy không cần tốn công vô ích.



-Công chúa, tại sao?



-Đừng nói nữa.



-Thần nhất định phải nói, nếu sau khi thần nói người muốn chém đầu thần, thần cũng không hối hận.



-...



-Công chúa, người vì cái gì lại cố gắng như vậy? Có ích lợi gì chứ? Người là cành vàng lá ngọc, nếu người chịu quay về, lập tức dưới một người trên vạn người, hà tất phải ở đây cam tâm tình nguyện để họ chà đạp?