Người Đến Trước Thành Kẻ Đến Sau

Chương 6 :

Ngày đăng: 09:32 18/04/20


Hắn ta lao về phía tôi, cầm con dao đâm thẳng xuống, lúc này dù đã thật sự đã đuối nhưng tôi vẫn dùng hết tất cả những sức lực còn lại túm chặt lấy cổ tay cầm dao của hắn, gòng người lên mà chống đỡ. Lúc này chỉ biết cầu trời, khấn Phật làm ơn giúp tôi thoát được tên điên này, nhưng cầu trời không nghe, khấn Phật không thấu, hắn ta dùng 1 tay còn lại tát vào mặt tôi đau điếng, sau đó dùng sức ở tay cầm dao đâm thẳng vào 1 bên bả vai của tôi rồi rút ra. Mọi thứ nhanh đến mức tôi không thể kịp cảm nhận được cơn đau xé da thịt kia, trong lòng sợ hãi tột cùng, dùng chân đạp vào người hắn rồi cố lùi lại.



Nhưng vào lúc này, mọi sự phản kháng của tôi chỉ là ruồi muỗi, máu ở bên vai đã chảy ướt đẫm 1 vùng áo, cả người gai lạnh nhưng vẫn cố thoát khỏi hắn. Cho đến khi mũi dao kia 1 lần nữa đâm thẳng xuống đùi tôi, lúc này tôi cảm tưởng như cơ thể mình đang bị xé ra từng trăm mảnh vậy, không còn đủ sức để mà kêu lên, vừa đau vừa khóc, tôi thật sự chỉ biết nằm chờ chết vào lúc này, mặc cho hắn đã cố gắng cởi quần áo trên người tôi ra.



Bất chợt, thứ ánh đèn vàng chói mắt rọi thẳng về phía tôi, 1 giây ngắn ngủi tôi nhìn rõ được đôi mắt của hắn, đáng sợ khủng khiếp.



Hắn thấy có người cũng chột dạ quay đầu bỏ chạy.



Tiếng giày vội vã nện xuống đất, cả người tôi rã rời nằm đấy khẽ run lên, bầu trời ở trước mặt là 1 màu đen kịt, bóng người tiến lại gần tôi mà vội vã nói:



- Cô ổn không? Để tôi đưa cô đến bệnh viện.



Hình ảnh đã dần dần mờ nhạt đi, tôi chỉ mơ hồ thấy được gương mặt của người đàn ông ấy có phần quen mắt, sau đó cả người được nhấc bổng lên thì mất dần đi ý thức.



Thứ đầu tiên tôi nhìn thấy khi tỉnh lại là trần nhà trắng xoá, mùi thuốc tây xộc thẳng vào mũi đến nhức óc, vài tiếng dép loẹt xoẹt đi qua đi lại cùng âm thanh nói chuyện xì xào.



Tôi mệt mỏi cũng chẳng buồn để tâm đến xung quanh, cứ thất thần như vậy nhìn chằm chằm vào khoảng trắng trên trần nhà, không dám nghĩ bản thân vừa thoát khỏi cái chết 1 cách may mắn như vậy.



Lúc này, tiếng cửa phòng mở ra, bước chân tiến lại phía tôi, sau đó là giọng nói quen thuộc:



- Vy ơi là Vy, tao mới về nhà có 1 ngày mà sao mày ra nông nỗi này hả trời?



Cả người tôi đau đớn đến mức cử động nhỏ cũng không được, toàn thân như liệt nằm trên giường bệnh mà khẽ nghiêng đầu nhìn sang cái Nhung đang ngồi cạnh, gắng gượng nói:



- Đừng nói bố mẹ tao biết chuyện.



- Trời ạ, giờ là lúc nào rồi còn lo bố mẹ mày biết chuyện. Mày nhìn cái thân mày xem còn ra hình người không? Bị 2 nhát dao ở bả vai với đùi, xương sườn thì bị đánh đến rạn, mặt mũi bây giờ nhìn còn đéo nhận ra là mày nữa. Vy, rốt cuộc là đứa nào?



Tôi mệt mỏi khẽ lắc nhẹ đầu, mắt nhắm lại mà nói:



- Trời tối, hắn lại bịt mặt và đội mũ, tao không thể nhìn được rõ mặt.



- Tao với mày ở đây cũng lâu, có gây thù chuốc oán với ai đéo đâu. Có thì chắc chỉ có con Thư. Hay là thằng Quân, mày nhớ rõ xem nào.



- Không, hắn cao to hơn thằng Quân....(tôi cố nhớ lại cái khoảnh khắc kinh hoàng ấy mà bản thân lúc này vẫn phải run rẩy và rợn người)....lông mày, 1 bên lông mày của hắn có vết sẹo....tao chỉ có thể nhớ được như vậy.



- Mày nói thế bố của ông công an cũng đéo tìm ra được. Đéo phải thằng Quân thì cũng là 1 thằng mà con Thư thuê. Giờ ngoài nó ra thì tao đéo nghĩ ra được ai hết. Với sức của cái thằng đấy thì nó có đủ lực để giết chết mày luôn, nhưng nó đánh mày ntn thì chắc là muốn cảnh cáo dằn mặt, mà chuyện này thì chắc chỉ có con Thư nó mới cần làm như thế. Nhưng tao vẫn không hiểu sao nó phải mạnh tay như vậy. Thằng Hiếu giờ là chồng nó, mày cũng không phải là mập mờ gì với Hiếu nữa, thế thì nó làm vậy để làm gì? Hay nó sợ mày biết được chuyện gì của nó?



- Nó không sợ mày mà lại sợ tao sao? Tao trước giờ không có hứng với chuyện của nó.



- Nhưng tóm lại con Thư vẫn là nghi vấn đầu tiên cũng là duy nhất luôn. Mày báo công an chưa?



Tôi khẽ lắc đầu:



- Tao vừa mới từ cõi chết trở về thì báo vào lúc nào? Nhưng mà....ai đưa tao vào viện thế?



- À, tao cũng không biết. Sáng nay ở nhà chạy lên, gọi cửa không thấy mày mở, tao gọi điện thì thấy giọng con trai nghe máy, nói mày gặp chuyện đang ở bệnh viện. Cho tao địa chỉ đến, thì vừa mới đến đây ngoài mày ra tao có thấy ai đâu.



Không biết được ai đưa tôi vào viện, dù sao vẫn nên phải cảm ơn họ 1 câu, bằng không giờ này chắc ở nhà đang làm đám ma cho tôi rồi cũng nên.



- Họ không để lại thông tin gì à?



- Để lát tao ra hỏi bác sĩ hay y tá ở đây xem sao. Với lại chuyện này cũng không cho qua giống vụ thằng Quân được. Lần này là mạng người, tao nghĩ mày nên để bố mẹ mày biết chuyện, chiều nay tao lên công an báo cáo sự việc.



- Tao còn sống thì không cần phải báo cho ông bà biết đâu, nhà nhiều việc ông bà lại thêm lo.



- Ơ con này, mày là con thì ông bà lo là đúng rồi còn gì.



- Nhưng tao không muốn.



Cái Nhung nghe vậy thở dài:



- Thôi được rồi, để giờ tao ra ngoài cổng mua cho mày ít cháo, ăn rồi nghỉ lấy sức để chiều cố mà nhớ lại rồi kể hết cho công an.
- Ngồi đây đi, bác ra ngoài hút điếu thuốc.



- Vâng.



Nói rồi ông cũng đứng dậy đi ra ngoài, con Vy vẫn giữ vẻ mặt tươi cười đi lại chiếc ghé cạnh giường tôi ngồi xuống.



Tôi thấy vậy mới lên tiếng:



- Mày đến đây làm gì?



- Tao nghe con Nhung nó bảo mày bị đứa nào đâm, nó đến chỗ tao làm ầm ĩ bảo tao thuê người hại mày làm Hiếu cũng nghi ngờ tao, nên giờ tao đến thăm để thể hiện chút thành ý tốt, không mày lại hiểu lầm.



- Mày cũng sợ tao hiểu lầm sao?



- À không, mày muốn hiểu kiểu j kệ mày, tao chủ là đến xem bộ dạng của mày như thế nào thôi.



- Bộ dạng của tao bây giờ chắc nằm trong tính toán của mày cả phải không?



- Đa nghi quá không tốt đâu Vy, nghĩ đơn giản hơn là mày đen đủi đi.



Lời vừa dứt, giọng của cái Nhung từ ngoài truyền vào:



- Mày chịu vác mặt đến đây thì tốt quá Thư ạ.



Nhung đi vào trong, tiến thẳng lại phía con Thư, không nói không rằng vung tay tát vào mặt nó 1 cái. Tôi bất ngờ mà con Thư cũng bất ngờ liền đứng dậy:



- Con chó điên này, hở ra là mày cắn người thế à?



- Vy nó đau, không đánh được nên tao đánh hộ nó. Bộ không phải mày vác mặt đến đây là để ăn tát sao? Tao nghĩ đơn giản vậy đấy.



Con Thư đang trừng mắt lên nhìn cái Nhung, bỗng dưng nó liền thay đổi vẻ mặt, mắt rưng rưng nước ôm lấy 1 bên má rồi nức nở quay sang tôi nói:



- Vy, tao biết mày giận tao chuyện tao và Hiếu đến với nhau. Trước giờ tao vẫn cảm thấy có lỗi với mày, chưa bao giờ tao nghĩ làm gì tổn hại đến mày. Ngay cả việc mày cố tình đẩy tao ngã để tao sẩy thai, tao cũng cho qua. Vậy mà mày cứ gặp chuyện gì cũng liền đổ cho tao làm. Kể cả việc mày bị sẩy thai do tai nạn mày cũng nghĩ là tao, trong khi tao còn không biết mày có thai. Có phải mày muốn tao ly hôn với Hiếu thì mới vừa lòng đúng không?



Tôi không hiểu được thái độ của con Thư là gì nhưng tôi mới chợt nhớ ra:



- Sao mày biết tao sẩy thai vì bị tai nạn, tao nhớ không có nói cho mày biết.



Con Thư sau đấy gương mặt có chút biến sắc, bắt đầu lúng túng nói:



- Tao....tao...nghe Hiếu nói.



Lời vừa dứt, giọng của bố tôi vang lên:



- Vy, sẩy thai là sao?



Tôi giật mình nhìn ra phía cửa thấy ông đứng đấy từ lúc nào:



- Bố!!!



- Mấy đứa rốt cuộc giấu bố chuyện gì?



- Bố, chuyện này con....



Tôi còn chưa biết nên trả lời thế nào, thì giọng nói khác lại vang lên:



- Thư, anh nhớ không hề kể cho em chuyện của Vy, làm sao em biết được.



Chúng tôi cùng nhìn về phía phát ra âm thanh ấy, con Thư gương mặt đã trắng bệch mà nói:



- Hiếu...Hiếu....sao anh...lại ở đây?!