Người Đến Trước Thành Kẻ Đến Sau

Chương 7 :

Ngày đăng: 09:32 18/04/20


Hiếu tiến lại phía con Thư, trên gương mặt anh hiện rõ 1 tia thiếu kiên nhẫn:



- Câu đấy anh phải hỏi em, em đến đây làm gì? Còn nữa, anh muốn em giải thích rõ chuyện của Vy.



- Hiếu...em....em...đến đây là muốn thăm Vy thôi.



- Được, cho là thế. Vậy chuyện kia...em làm sao biết được?



Con Thư sắc mặt đã tái mét, 2 bàn tay bấu chặt vào nhau, lúng túng không trả lời.



Cái Nhung lúc này chen vào:



- Còn sao nữa. Vì nó chính là đứa đã thuê người gây tai nạn để Vy nó sảy thai.



Hiếu vừa nghe vậy, liền tức giận túm lấy tay con Thư kéo về phía mình mà lớn tiếng:



- Có đúng vậy không?



Sắc mặt con Thư lúc này phải nói là hơn cả tệ, tôi cũng đang trông chờ xem nó trả lời như thế nào. Không ngờ sau đấy nó lại bày ra vẻ mặt đáng thương, 2 đôi mắt đỏ ngàu từ ngấn nước chuyển sang nước mắt ngắn, nước mắt dài mà nhìn Hiếu nức nở nói:



- Hiếu, cho dù là trước đó tình cảm giữa anh và Vy rất tốt, nhưng không thể vì thế mà anh nghĩ những gì bọn nó nói là sự thật. Có thể anh nghĩ em không tốt, nhưng hiện tại bản thân em đã làm mẹ, trong bụng cũng đang mang thai con anh, không lẽ em có thể nhẫn tâm đến mức hại 1 sinh linh không biết gì sao? Còn nữa...em làm thế để làm gì?



Con Thư hắt mạnh tay Hiếu ra khỏi ngừoi nó rồi đặt tay lên bụng mình mà tiếp lời:



- Đứa bé này không phải tự 1 mình em mà có, đám cưới này cũng không phải là em ép buộc anh. Hơn nữa, trước giờ quan hệ giữa em và Vy rất tốt, vì chuyện này mà nó trở mặt với em. Vậy em hỏi anh, em có lý do gì để làm vậy với nó? Còn anh hỏi tại sao em biết chuyện? Được, đến nước này vậy để em nói thật cho anh. Thật ra em đã thuê người theo dõi anh từ cái hôm gặp Vy ở bệnh viện, và vô tình biết được anh gặp bác sĩ để tìm hiểu bệnh của nó.



- Em thuê người theo dõi anh?



- Phải! Nếu như anh cho em đủ tin tưởng thì em có cần phải làm vậy không? Cho là anh không có tình cảm với em nhưng nếu đã đồng ý cưới em thì làm ơn hãy tôn trọng người vợ trên danh nghĩa này 1 chút, tại sao lúc nào anh cũng chỉ nghĩ đến nó, lo lắng cho nó, còn em anh có để vào mắt không?



Con Thư nói 1 dây 1 hồi rồi đứng đấy khóc nức nở.



Bỗng tiếng vỗ tay vang lên, cái Nhung phải bật cười thành tiếng rồi nói:



- Hay lắm Thư, mày vừa cho cả cái phòng này xem 1 vai diễn quá xuất sắc không khác gì diễn viên hạng A luôn. Không biết ở đây có ai đồng cảm với mày không nhưng riêng tao thì cảm thấy ghê tởm, từng chữ mày nói ra sao mà nó thối thế không biết. Cái phòng này sắp ngạt thở rồi!



Con Thư có vẻ không để tâm đến lời nói của cái Nhung, nó nhìn Hiếu rồi nói thêm:



- Anh không tin vợ mình phải không? Được, vậy mẹ con tôi cũng sẽ không cản trở anh và nó nữa, em sẽ dọn đi.



Nói rồi nó quay người bỏ chạy ra ngoài, lúc đi ngang qua bố tôi, nó còn nói thêm 1 câu:



- Bác có biết con gái bác có thai với ai không? Với chồng cháu đấy.



Cái Nhung nghe vậy định đuổi theo nó nhưng tôi gàn lại, Nhung hậm hực nhìn sang Hiếu mà gắt:



- Còn anh đứng đây làm gì nữa, mau đuổi theo con vợ yêu quý của anh đi kìa.



Hiếu không để tai lời nói của Nhung, anh tiến lại phía giường tôi:



- Chuyện này anh sẽ về tra rõ. Nếu thực sự là Thư làm, anh sẽ không dung túng.



Tôi không trả lời anh, cái Nhung lại chen vào:



- Không dung túng thì anh định làm gì nó? Đánh nó, hay ly hôn? Nó đang mang thai con anh đấy, à mà quên, sao anh không thử tra xem nguồn gốc cái thai đó đi, biết đâu anh và cả bố mẹ anh lại được đổ vỏ thì sao?



- Nhung, anh biết em có thành kiến với Thư, nhưng chuyện gì ra chuyện đó. Chuyện giữa chúng ta, anh nhất định sẽ giải quyết, nhưng chuyện gia đình anh, em cũng nói chuyện có tôn trọng 1 chút.



Nói rồi anh lại nhìn tôi tiếp lời:



- Vy, việc của em bây giờ là nên nghỉ ngơi lấy lại sức. Nếu đã báo công an rồi, anh tin chắc sớm muộn cũng sẽ bắt được kẻ đấy. Anh có nhờ người quen trên thành phố, để ý đến chuyện của em 1 chút, nên cũng đừng lo lắng quá.



Cái Nhung vừa nghe vậy lại bĩu môi:



- Chuyện của con Vy, nó đâu có mượn anh can thiệp. Đừng làm việc thừa thãi nữa.



Hiếu có phần bực quay sang cái Nhung gắt nhẹ:



- Việc là anh làm cho Vy, không phải cho em. Có sai thì cũng là anh sai với Vy, không phải với em. Em dùng những từ ngữ khó nghe với anh, 1-2 lần anh có thể hiểu và cho qua nhưng cái gì cũng vừa đủ thôi Nhung, đừng có quá.



- Tại vì con Vy nó ngu, nó hiền nó không nói nên tôi phải thay nó xả cơn tức. Anh nghĩ nó không nói là nó không hận anh sao?



Lời vừa dứt, giọng bố tôi vang lên:



- MẤY ĐỨA CÓ THÔI ĐI KHÔNG!!!



Nói thật lúc này cả mấy đứa mới chú tâm đến ông.



- Bố! Trời muộn rồi, bố về trước đi. Khi nào con khoẻ lại, sẽ về nói chuyện rõ với bố mẹ sau.



- Mày để bố chứng kiến nghe mọi chuyện rồi giờ lại bảo bố về, mày nghĩ bố có thể bình tĩnh mà về được không? Giờ bố hỏi mày 1 câu, chuyện sảy thai là thế nào, cái thai đó là của ai?



Tôi nghe vậy chỉ biết nhìn ông với bộ dạng lúng túng, thật sự không biết nên bắt đầu từ đâu.



Hiếu thấy vậy lại hướng đến bố tôi:



- Bác, mọi chuyện là.....



Còn chưa kịp nói hết, thì bố tôi đã quát lên:



- Tôi không hỏi cậu. Cậu là chồng của con bé kia thì mau về với nó đi, ở đây là chuyện gia đình tôi.



- Cháu.....



Bất chợt chuông điện thoại của Hiếu kêu lên, anh lấy ra nhìn mang hình khẽ nhíu mày 1 cái rồi bắt máy:




- Anh quen Thư sao?



Dương nghe vậy cũng trả lời:



- Thư nào?



- Người đứng cạnh tôi khi nayz ấy.



- Không!



- Thế sao nó biết anh nhỉ?



- Biết tôi sao? Cái đấy thì tôi chịu.



Nghe anh nói vậy, tôi cũng không hỏi thêm gì nữa, Dương lúc này lại tiếp lời:



- Tôi ghé qua đây đón 1 người bạn rồi đưa cô về, dù sao cũng đang tiện đường, cô có ngại không?



- Không sao, hay là anh cứ đón bạn đi, tôi bắt taxi về cũng được.



- Cô không ngại là được rồi.



Chúng tôi đi thêm 1 đoạn thì dừng lại ở 1 quán cafe, Dương hạ cửa kính xuống rồi nhấn còi.



Cô gái đang ngồi bấm điện thoại ở đấy nghe thấy cũng đứng dậy, cầm túi xách đi lại vòng sang phía tôi mở cửa, tôi có phần ái ngại nhìn cô ta mỉm cười gật đầu 1 cái thay cho lời chào.



Chắc có chút bất ngờ khi thấy tôi ngồi đây mà hỏi:



- Ai đây?



Dương nghe vậy cũng trả lời:



- Bạn. Lại ghế sau ngồi đi!



Cô ta cứ nhìn tôi chằm chằm 1 lúc rồi đóng mạnh cửa lại, đi về phía sau ngồi vào:



- Chưa gặp bao giờ, bạn mới à?



- Nói như kiểu đã gặp hết bạn của tôi rồi thì phải.



- Gớm, học với nhau từ cấp 3 lên Đại học rồi chơi với nhau đến giờ, có người nào mà tôi không biết sao?



Dương nghe vậy lại cười:



- Được rồi, là bạn mới!



2 người bọn họ nói chuyện qua lại, còn tôi thì cứ ngồi im thin thít. Đi được 1 đoạn, Dương xuống xe nói:



- Đợi tôi 1 lát, vào đây cái rồi ra ngay.



Khi Dương vừa đi khuất, thì cô gái kia liền lên tiếng:



- Cô làm sao quen được Dương?



Tôi nghe vậy cũng có phần dè chừng mà trả lời:



- À, tôi gặp chuyện, là nhờ anh Dương giúp nên quen nhau.



- Bạn bè bình thường?



Tôi nhìn cô ta qua chiếc gương chiếu hậu thấy được cái ánh mắt sắc lẹm chĩa thẳng về phía mình làm tôi có chút không thoải mái:



- Cũng không hẳn là bạn bè, chỉ quen biết sơ sơ vậy thôi.



- Tốt nhất là như vậy.



Nói rồi cô ta mở cửa bước ra ngoài, còn chưa hiểu chuyện gì, cửa chỗ tôi đã được mở ra, tôi quay mặt nhìn sang bắt gặp cô ta đứng đó:



- Lại ghế sau ngồi đi!



Tôi ngây người 1 lúc rồi “à” 1 tiếng sau đó cũng đi ra lại ghế sau ngồi vào. Vừa mới đóng cửa lại:



- Hi vọng sau này sẽ không gặp lại cô.



Quả thực cô ta quá thẳng thắn, thẳng đến mức nói câu nào cũng làm tôi thấy cứng họng câu đấy. Không biết có phải người yêu của Dương không nhưng cô ta có vẻ như lúc nào cũng phòng thủ với những cô gái xung quanh Dương thì phải. Tốt nhất tôi cũng không nên rước phiền phức vào mình.



- Tôi có việc, nên bắt taxi về trước. Lát nữa anh Dương ra, phiền cô nói lại với anh ấy.



Cô ta không trả lời tôi, tôi cũng mở cửa bước xuống, đi lại phía chiếc taxi đỗ ngay đấy mà ngồi vào.



Cùng lúc đấy điện thoại tôi kêu lên, là cái Nhung gọi:



- Alo!



- Xong việc chưa?



- Rồi, giờ tao đang về!



- Nhanh lên, có chuyện.



- Chuyện gì thế?



- Mẹ thằng Hiếu đến tìm mày, đéo biết là có chuyện gì. Hết thằng con thì đến con mẹ, nhà đó nó ám mày hay sao ấy.