Người Đẹp Thẩm Mỹ

Chương 56 :

Ngày đăng: 14:43 19/04/20


Hợp đồng rất nhanh được kí kết, Tịnh Nhi một khi đã đi không thể quay đầu, cũng ngại ngùng không dám quay đầu lại.



Tiểu Ngọc dùng thế chuyện đã rồi, xây dựng cho cô một cây cầu chỉ có đi chứ không có về. Cô ta in luôn hợp đồng cho Tịnh Nhi, sau khi cô và Lý tổng kí kết thì chính thức trở thành "gà" mới của nhà xuất bản SM- nhà xuất bản lớn nhất cả nước.



Tiếp đến là công việc chuyển nhà, Lý tổng theo yêu cầu của Tiểu Ngọc đã đích thân sắp xếp cho Tịnh Nhi một nơi yên tĩnh vừa để ở vừa để sáng tác. Căn phòng gồm một phòng khách, một phòng ngủ và một phòng bếp trên tầng 12 của một căn chung cư gần nhà xuất bản. Mặc dù nơi này không quá rộng cũng không có tầm nhìn tốt nhưng chính là nhà riêng thật sự do Tịnh Nhi dùng tiền bản quyền của mình mua được.



Nội thất cũng rất đơn giản, phòng khách chỉ gồm một kệ để ti vi, một bộ ghế đơn giản, trong góc nhà là một cây cảnh nho nhỏ. Phòng ngủ liền với nhà vệ sinh, trong đó có một chiếc giường đơn, một tủ quần áo và một bàn để máy tính hoặc vài thứ lặt vặt. Phòng bếp có tủ lạnh lại có thêm một kệ dài kê những đồ làm bếp lung tung gì đó. Được cái ở đây thế mà lại có ban công cực rộng, ngoài này treo đầy những chậu hoa lan và dã yên thảo rực rỡ, lại thêm một nơi để máy giặt và phơi đồ.



Không tệ, ít nhất còn tốt hơn căn phòng ở khu ổ chuột của Vi Ái Nhi này.



Và quan trọng hơn nữa, Tịnh Nhi cũng đã đạt được mục tiêu ban đầu mình đề ra rồi, có lương sẽ mua nhà. Vậy là ở thế giới này, Tịnh Nhi chính thức có một nơi để dừng chân..



Sau khi đưa cô tới và bàn giao toàn bộ đồ đạc, Lý tổng liền lái xe rời khỏi. Cô đóng cửa phòng, tự dưng có chút không quen.



Tịnh Nhi thấy cô đơn sao?



Không thể nào.. Trước đây biệt thự Vi gia còn lớn hơn căn phòng này cả ngàn lần. Cô sống ở đó từ nhỏ, luôn độc lai độc vãng có khi nào cảm thấy buồn rầu đâu chứ?



Chẳng lẽ mấy tháng ở chung nhà với Đại Thần đã làm thói quen của cô thay đổi triệt để rồi? Trước đây mặc dù hai người ít trao đổi, hoặc có nói chuyện cũng chỉ được một vài câu.. Thế nhưng không khi nào ở quá xa nhau, chỉ mất công ngoảnh mặt một cái là có thể thấy đối phương trong tầm mắt rồi.



Cô đi thế này.. Một lời cũng không nói với Đại boss, còn không có số điện thoại để thông báo với anh ta nữa chứ. Không biết Tiểu Ngọc kia có giúp cô nói lại với anh ta lý do cô rời đi không nữa. Mà cô ta ghét cô như vậy, còn mới quyết chiến sinh tử.. Bà cô già ý tha không nói xấu cô chứ ở đó mà thông với chả báo.



Tịnh Nhi tự dưng thấy trống rỗng. Sự im lặng quá đáng này khiến cô cô độc vô cùng. Đại Thần bây giờ về nhà một mình, đêm hôm khuya khoắt ở tít tầng 9 9 tám mươi mốt ấy làm gì không biết? Sợ ma cũng chẳng kêu được ai đâu..



A a a a ~
"Hay là em đuổi cô ấy đi?"



"Em đuổi cô ấy?" Tiểu Ngọc trầm mặc một lúc lâu sau mới lên tiếng. Có thể Thần không nhận ra, nhưng thật sự lúc này ánh mắt anh ấy nhìn cô vô cùng khủng bố, thể như muốn lột da cô ra vậy. Chỉ vì một phỏng đoán cô đuổi con nhóc đó đi mà anh ấy nỡ như vậy với thanh mai trúc mã như cô?



Vi Ái Nhi cô ta có gì hay?



Chỉ là con nhóc ngu ngốc ăn bám lại bất tài vô dụng..



Thần.. Lẽ nào anh và cô ta thực sự không phải loại quan hệ ép buộc mà là anh đã thích cô ra rồi?



Không!



Con mén ấy không xứng!



"Anh nghĩ em đủ bản lĩnh làm chuyện đó sao?" Tiểu Ngọc mất bình tĩnh, chăm chú nhìn anh mà nói. Thần, không phải lúc nào nói dối em cũng không nhìn vào mắt anh, con người càng trưởng thành thì càng thay đổi. Em đã khác cô bé ngày xưa anh biết nhiều rồi, anh hãy nhìn lại em một lần đi! "Mọi chuyện đều là do cô ấy tự quyết!"



"Ý em là sao?"



"Ái Nhi là người của Lý tổng, hôm nay cậu ta đã tới đón cô ấy đi rồi!" Tiểu Ngọc nhanh chóng nhỏ giọng, cô tiến đến gần đặt tay lên vai anh "Thần, cô ấy cũng có cuộc sống, có ước mơ hoài bão của cô ấy, thay vì giữ cô ấy vô dụng cạnh anh, hãy để cô ấy tỏa sáng bên cạnh Lý tổng!"



"..."



"Cô ấy nhờ em nói với anh, cảm ơn vì thời gian qua đã giúp cô ấy.." Cô mỉm cười dịu dàng "Đây là số tiền Ái Nhi nợ anh, cô ấy hi vọng sau này cô ấy nổi tiếng trong giới văn sĩ thì anh hãy cứ coi cô ấy như người xa lạ! Đoạn quá khứ tăm tối trước kia, cô ấy không muốn nhớ đến nữa!"