Người Điên
Chương 11 : Tên
Ngày đăng: 05:04 19/04/20
Thỏ ngồi trên ghế sofa, không khí ấm áp bên trong xoa dịu đi cái lạnh lẽo trên thân thể hắn. Hắn rõ ràng tương đối kích động, thân thể đứng dậy, đánh giá phòng trọ của Diệp Tử. Phòng khách chật hẹp lấy màu xám trắng làm chủ đạo, rèm cửa sổ màu xám bạc, tường màu trắng, sofa màu đen, gạch màu nhũ bạch. Trên bàn có để tạp chí, không hề có hoa quả gì để trên đấy. Gió lạnh nhiều lần đánh vào song cửa sổ, phát ra tiếng vang phần phật.
Diệp Tử bưng một ly nước nóng hổi đến, đặt trước mặt Thỏ: “Uống đi.”
Thỏ nhìn ly nước, lại ngẩng đầu lên nhìn anh.
Con ngươi nhạt màu đong đầy hạnh phúc cùng cảm động, tựa hồ sau một khắc nước mắt sẽ không nén nổi mà tràn ra. Diệp Tử có chút khó chịu quay đầu, ngồi phía khác sofa, mở ti vi lên. Chương trình liên hoan văn nghệ Tết xuân bắt đầu rồi.
Vũ đạo hoa lệ, màu sắc tươi đẹp, âm nhạc tươi vui, rốt cục căn phòng cũng có chút không khí người ở.
Sau một quãng thời gian trầm mặc, Diệp Tử đang dựa trên sofa đột nhiên quay đầu, nhìn về phía Thỏ.
Thỏ lập tức cứng ngắt: “A Tử?”
“Tên là gì?” Diệp Tử hỏi.
Thỏ sửng sốt một chút: “Em tên Thỏ, cũng có thể gọi em là Jason.”
“Đang hỏi tên thật của cậu.”
Ánh mắt Thỏ liếc về phía màn hình, liếc mấy cái, rồi mới trả lời: “Cố Thành Tịch. Thành trong thành thị, thủy triều ban đêm lúc ba giờ.”
Lông mày Diệp Tử nhíu lại.
“Sao vậy A Tử?”
Diệp Tử xoa xoa huyệt thái dương: “Có chút đau đầu, có thể là cảm mạo.”
“Uống thuốc chưa? Có muốn nghỉ ngơi chút hay không?”
“Không có chuyện gì. A, tôi nói chứ.”
Thời điểm Diệp Tử nói câu này, anh nhìn về phía Thỏ, không chỉ vậy, còn đưa tay bắt được một sợi tóc của Thỏ, hỏi: “Tóc cậu đúng là trời sinh sao?”
“Ừm.”
“Mắt cũng vậy à? Màu sắc thật nhạt.”
Thỏ khẽ rũ mắt xuống, khuôn mặt ửng đỏ, khóe miệng mang theo ý cười: “Là trời sinh. Bởi vậy nên màu so với cha mẹ em cũng không giống nhau, cha em nghi em không phải con ruột ông, dù cho có làm giám định rồi, vẫn không chịu tin.”
Chẳng trách cha Thỏ lại tìm nữ nhân khác sinh con, chẳng trách mẹ Thỏ bị ức hiếp. Đại khái, cha Thỏ nghi vợ mình có người bên ngoài chăng?
Không cẩn thận lại nghĩ lung tung rồi, không cẩn thận lại quên mất khoảng cách rồi.
Diệp Tử chỉ là muốn quan sát cẩn thận dung mạo của Thỏ, mà không tự chủ được khoảng cách với đối phương càng ngày càng gần.
Ngón tay lẫn vào trong những sợi tóc mềm mại, thời điểm ma sát còn vang lên tiếng động nhỏ.
Con ngươi Thỏ từ từ phóng to, rất nhanh, đôi mắt nhạt màu trở nên sâu thẳm âm u vô cùng.
Thỏ thu dọn xong, dùng tay nhẹ nhàng sờ lên thắt lưng nhẵn bóng của mình, hơi nhếch khóe môi lên: “Đây là đang mời tôi sao, học tỷ?”
Các nữ sinh trong nháy mắt chết lâm sàn tại chỗ.
Nhiếp Hải Hà ngược lại không bị thuần phục, tiếp tục nói: “Đúng đấy, cho nên, có thể tới không? Mà, nói như thế, cậu muốn chơi cái gì đây? Tôi vừa may làm bên ban tuyên giáo, có thể tạm thời tăng thêm hoạt động nha. Hát? Bơi lội? Thể dục hoạt động?”
Cô gái bên cạnh chen vào: “Nếu như lấy được nhiều tiền thưởng, xong hoạt động còn có thể ra ngoài ăn uống nha, đi KTV hát đi!”
“Cô cùng học trưởng đã từng đến KTV hát sao?” Thỏ nhìn Nhiếp Hải Hà, đột nhiên hỏi.
Nhiếp Hải Hà sửng sốt một chút: “Đã từng.”
“Có hôn chưa?”
Các cô gái nghe xong liền bùng nổ, Nhiếp Hải Hà cũng có chút xấu hổ: “Tự nhiên hỏi cái này vậy, cái kia đương nhiên…”
“Từng hôn rồi?”
Cô gái bên cạnh kích động nói lớn: “Không nghĩ tới học sinh cấp ba bây giờ đều trưởng thành sớm như vậy a…”
“Là nam nhân ăn thịt đấy!”
Nhiếp Hải Hà mặt đỏ bừng: “Đừng trêu học tỷ, cậu cuối cùng có muốn…”
Cô còn chưa nói hết, Thỏ đột nhiên bật dậy, cái ghế cùng sàn nhà ma sát, phát ra âm thanh sắc bén, như đang sợ hãi rít gào.
Hắn vốn đã cao gầy, sau khi đứng dậy như thế, cảm giác như đang đứng từ trên cao liếc mắt nhìn đám nữ sinh vậy. Không, trên thực tế, hắn chỉ đang liếc nhìn một người, đó là Nhiếp Hải Hà.
Nửa khuôn mặt hắn khuất trong tối, không hề có cảm xúc, có chút giống với phần tử khủng bố.
Hắn há miệng, môi hơi giật giật.
Không ai nghe được hắn nói cái gì, bởi vì hắn chỉ động khẩu hình.
“Cậu nói gì, tôi nghe không rõ.” Nhiếp Hải Hà hỏi.
Thỏ đột nhiên nở nụ cười, vẫn ôn nhu thân thiết như vậy, trên mặt không chứa bất kỳ nét thâm độc nào: “Chỉ cần có A Tử học trưởng tham gia, tôi nhất định sẽ đến.”
Nói xong, hắn liền rời đi.
Không có ai nghe được hắn vừa nói gì, chỉ có một mình hắn biết.
Ai bảo Nhiếp Hải Hà tự nhiên hỏi nguyện vọng của hắn làm gì, cho nên hắn chỉ là thành thực trả lời mong muốn bản thân mà thôi:
“Tao muốn giết mày, nữ nhân đáng chết.”
Lời tác giả: (1) Tuyển tập lời tựa [Tiếng chim hót trong bụi mận gai].