Người Điên
Chương 12 : Mê hoặc
Ngày đăng: 05:04 19/04/20
Diệp Tử sau khi kết thúc hoạt động mới nhìn thấy Thỏ, nghi ngờ nói: “Cái thằng nhóc này sao cũng lết tới đây vậy?”
Thỏ vẫn chưa trả lời, cô gái cạnh hắn liền tiếp lời: “Là tụi em mời cậu ấy đến!”
Nhiếp Hải Hà đi đến: “Lão công.”
Diệp Tử giúp cô chỉnh sửa quần áo, phủ cánh hoa dính trên vai cô xuống: “Một học sinh trung học thì có tác dụng gì? Còn nữa, mấy người đừng quên hắn còn có nhiệm vụ quan trọng là học tập, phí hết một buổi trưa, có đáng giá không.”
Nhiếp Hải Hà kéo cánh tay anh: “Cũng không phải chỉ một buổi trưa, tụi em còn mời cậu ấy đi KTV, buổi tối đi chung với chúng ta.”
Cô gái bên cạnh nói: “Học trưởng chắc không biết đâu, hôm nay vì em ấy đến đây, mà có rất nhiều nữ sinh tụ tập nha, tối nay có khi còn lên cả tieba bình luận đó.”
“Buổi tối cũng đi chung với tụi tôi?” Diệp Tử nhìn về phía Thỏ, hỏi.
Mắt Thỏ sáng lên: “Có được không? A Tử.”
“A a a a a a ~~~” Giọng mấy nữ sinh kích động kéo dài.
“A Tử, A Tử, A Tử… Gọi thân mật như vậy nha, quan hệ hai người từ khi nào lại trở nên thân thiết như vậy…”
Diệp Tử trong âm thanh ồn ào đi đến KTV, cánh tay vẫn bị Nhiếp Hải Hà kéo.
Thỏ đi phía sau bọn họ.
Mấy cô gái chen chúc cạnh Thỏ, cười cười nói nói. Mà hắn gần như một câu cũng không để tâm. Bất luận bên trong KTV có náo nhiệt thế nào, đề tài có bùng nổ mạnh bạo bao nhiêu, hắn tựa hồ vẫn không hòa nhập vào trong đó. Tầm mắt hắn vĩnh viễn dừng trên người Diệp Tử. Hắn quan sát Diệp Tử cùng những người xung quanh giao lưu với nhau, nhìn Nhiếp Hải Hà tựa ở trên người Diệp Tử uống rượu. Trên mặt vẫn không có bất cứ biểu tình gì.
Nhưng mà, khi hắn nhìn thấy Nhiếp Hải Hà bị một cú điện thoại gọi rời đi, hắn nở nụ cười. Cười đến xán lạn.
Cô gái bên cạnh nói: “Jason, tâm tình cậu thay đổi rồi hả?”
Thỏ cười không nói.
Khởi đầu của vấn đề, bắt đầu từ cuộc điện thoại này.
Nhiếp Hải Hà đi ra ngoài rồi, chậm trễ mãi không quay lại. Nửa giờ sau, Diệp Tử có chút bận tâm bắt đầu gọi điện thoại cho cô, nhưng không gọi được. Đương nhiên, Diệp Tử rời khỏi phòng, đi xuống lầu tìm bạn gái.
Diệp Tử vẫn như cũ gào thét: “Làm sao quên được…. Làm sao có thể quên đi được… Tôi hận cô ta! Tôi thật hận cô ta! Sau này làm sao đối mặt với cô ta đây? Tôi nghĩ đến cô ta thôi đã muốn nôn rồi!”
Thỏ chậm rãi ngồi chồm hỗm xuống, mãi đến tận khi quỳ gối xuống trước mạt Diệp Tử, ngước lên nhìn Diệp Tử đang ngồi trên giường.
Hắn dùng mu bàn tay chùi đi nước mắt vô thức rơi xuống của Diệp Tử, sau đó nhẹ nhàng xoa xoa tóc Diệp Tử. Như đang động viên một động vật nhỏ đang phát điên.
Từ miệng hắn phát ra lời nói khủng bố: “Chỉ cần cô ta biến mất, không phải sẽ tốt hơn à.“
Diệp Tử từ từ bình tĩnh, nhưng, đầu so với lúc bình thường còn trì độn hơn, anh vẫn chưa lý giải được: “Có ý gì?”
Bàn tay ấm áp của Thỏ áp sau gáy Diệp Tử, đem anh kéo xuống, gò má chậm rãi hướng đến gần anh, rất nhanh, hô hấp mềm mại liền hòa cùng Diệp Tử: “Chúng ta làm tiếp một lần giao dịch nữa, được không?”
“?”
“Giao dịch trao đổi giết người, giống như lần trước.” Giọng Thỏ dần dần mất hẳn, đã triệt để biến thành lời thì thầm, luồng khí như vậy càng khiến người ta sởn tóc gáy, nhưng, ý thức không tỉnh táo lắm của Diệp Tử không có cảm nhận điều bất thường gì, “Em, sẽ giúp anh giết cô ta.”
“… Vậy còn tôi? Giết ai?” Diệp Tử hỏi.
“Hầu gái trước đây của mẹ em. A Tử, lần này cũng lần trước không giống nhau, anh có thể lựa chọn nha. Em giúp anh giết người, là cam tâm tình nguyện. Còn anh nếu không ra tay, cũng không sao cả.”
“Tại sao?”
Thỏ nhìn vẻ mặt nghi hoặc của Thỏ, cười đến bất đắc dĩ: “Bởi vì em yêu anh. Em đã từng nói với anh, A Tử, anh có thể thỏa thích lợi dụng em, em có thể giúp anh đạt được bất kỳ nguyện vọng nào.”
“…”
Khoảng cách hai người càng ngày càng gần, gần đến mức có thể tinh tường thấy được lông mi của Thỏ.
Đầu óc Diệp Tử choáng váng nặng nề, anh cảm giác miệng lưỡi trở nên khô khốc, càng ngày càng không phân rõ trước mắt là hiện thực hay là mộng cảnh.
Nhưng Thỏ không làm gì cả, tay hắn rời khỏi đầu Diệp Tử, đứng lên: “Đã rất muộn rồi, ngủ đi.”
Hắn để Diệp Tử nằm xuống rồi kéo tấm chăn thơm ngát lên người anh, tắt đèn bàn, giọng nói ôn nhu thấp mị trong không khí lưu động, đó là giọng nói của ma quỷ đang mê hoặc con mồi của mình: “Thong thong thả thả ngủ một giấc đi, ngủ thẳng đến chiều cũng không sao đâu. Chờ đến khi anh tỉnh lại, tất cả buồn phiền đều sẽ biến mất. Ngủ ngon, A Tử.”