Người Điên

Chương 25 : Cha

Ngày đăng: 05:04 19/04/20


Diệp Tử hỏi, vì sao hắn lại hận như vậy, dù sao cũng là cha hắn cơ mà?



Thỏ trả lời: Cha? Chỉ sợ bản thân ông ta cũng không tin ông ta là cha em đi. Từ năm 8 tuổi, ông ta đã hận em, hoài nghi em, đánh đập em, hơn nửa đêm còn đem em vứt trên đường cái, dùng bình hoa đập đầu em, trước mặt mọi người mắng là thằng ăn trộm, bắt em quỳ ở ngoài đường một ngày một đêm, chỉ bởi vì em nói thay mẹ em. Mấy cái đó thật ra không đáng nói, cái em không nhịn được nhất, chính là chuyện ông ta từng làm với mẹ em. Ông ta đã từng đem mẹ em đưa cho đám hồ bằng cẩu hữu của ông ta, bọn nó trước mặt ông ta làm ra những chuyện buồn nôn với mẹ em, mà ông ta giả mù không thấy. Mẹ em sau ấy tinh thần xảy ra vấn đề, bị con đàn bà mới của ông ta bắt nạt, ông ta cũng mặc kệ… Mẹ em đối với lão mà nói, chỉ là cái khăn lau cũ, ha ha, chỉ sợ cả cái khăn lau cũ không bằng.



Diệp Tử: Giết cha cậu không phải chuyện dễ, tôi nhớ, cha cậu là một đại gia đúng không? Bên cạnh ông ta có nhiều bảo vệ chứ?



Thỏ: Làm theo cách của em, giết lão sẽ rất dễ.



Đêm hôm ấy, Diệp Tử trắng đêm không ngủ. Anh nhiều lần mở điện thoại xem tư liệu. Trong tài liệu không có bức hình của người đàn ông đó, cũng không có tên tuổi, thế nhưng nơi ở của lão, cả cách thức giết người đều được viết rõ. Người này đang nằm trong bệnh viện tốt nhất thành phố, khoa trực tràng, phòng bệnh số 33, ông ta bị bệnh ung thư ruột. Mà cách thức giết lão vô cùng đơn giản. Đầu tiên, cổ họng ông ta có một ống dẫn, thỉnh thoảng khử đàm hơi mới thông được. Chỉ cần đem ống dẫn lấp kín, mấy phút sau, ông ta sẽ nghẹt thở mà chết; cách hai, trên ống truyền dịch gian lận, khiến lượng lớn không khí nhanh chóng tiến vào mạch máu, gây nên khí thể tắc máu, hoặc nghiêm trọng hơn là cản trở công năng của tim, ông ta sẽ khó thở, suy tim, nhanh chóng tử vong…



Hai người bọn họ ban đầu giao dịch, chính là trao đổi giết người. Cho đến bây giờ, Diệp Tử đã giết Giang Duy cũng bà lão. Còn Thỏ giết thằng bắt nạt mẹ anh, Nhiếp Hải Hà cùng Trương Đào. Dựa theo logic, xác thực Diệp Tử nên giết thêm một người nữa. Thế nhưng, giao dịch trao đổi giết người đã không còn tồn tại. Lần này, ý của Thỏ, là dùng cách thức giết cha của hắn, để minh chứng cho tình cảm của anh… Nghĩ như thế nào cũng không thể làm, tại sao giết người thì có thể chứng minh? Lẽ nào, còn có ẩn tình gì….



Hơn nữa… Người này rõ ràng mắc bệnh ung thư ruột, tuổi tác cũng cao, coi như mặc kệ, phỏng chừng cũng không sống nổi thêm mấy năm, cần gì làm vậy chứ.



Tuy rằng nghĩ vậy, nhưng qua ngày thứ hai, Diệp Tử vẫn đi bệnh viện, đi lên khoa trực tràng, ở lầu bốn. Anh đương nhiên sẽ không lập tức ra tay giết người, anh chỉ là tò mò mà thôi, đi xem thử tình hình thế nào.



Sàn bệnh viện màu xanh thẫm, vách tường màu xạnh nhạt. Các y tá trắng đẩy xe lui tới, trên xe để đầy nước thuốc, băng gạc, ống tiêm,… Mấy người thân của bệnh nhân ngồi bên hành lang nói chuyện, một hai người bệnh mặc đồ bệnh viện ngồi ở trên ghế, ngẩng đầu nhìn Diệp Tử, hai mắt vô hồn.



Diệp Tử cứ đi tới đi tới, trong lòng hiện ra một loại dị cảm.



Tựa hồ xung quanh có rất nhiều bóng dáng, rất nhiều con mắt đều đang nhìn chằm chằm anh. Anh chán ghét cảm giác này.



Sau đó, anh nhìn thấy phòng bệnh 33.



Một người đàn ông cao gầy mặc áo đen đứng trước cửa, ghế để một bên, ngồi trên nó là một người phụ nữ tóc xoăn dị thường gầy gò.



Diệp Tử còn chưa đi đến, liền thấy người phụ nữ ngẩng đầu.



Sống mũi bà hẹp mà cao, hốc mắt trũng xuống, con ngươi màu nâu. Dù cho sắc mặt không được tốt, khóe mắt khóe miệng đều có nếp nhăn, nhưng có thể nhìn ra bà đã từng là một mỹ nhân. Bà xem ra, là một mỹ nhân ngoại quốc.



Người phụ nữ nhìn Diệp Tử, vẻ mặt nhíu lại, tay không ngừng vuốt tóc, vai cũng run run lên. Bà đang sợ hãi.



Người này, chính là mẹ của Thỏ sao? Diệp Tử nghĩ nghĩ. Sống mũi cao cùng với làn da trắng của Thỏ, chắc là di truyền từ bà rồi.



Nói chứ, tướng mạo của người phụ nữ này, cũng thật quen thuộc. Đầu Diệp Tử có chút đau, cảm giác giống như là sắp nhớ ra một chuyện gì đó. Vẫn chưa nghĩ kĩ, anh đã mở miệng: “Chào cô.”



Có vẻ thần kinh bà ấy chuyển dịch mấy lần, rồi cúi đầu, không lên tiếng.



Người đàn ông cao gầy bên cạnh nói chuyện: “Xin hỏi tìm ai?”



Diệp Tử lời đều nói không ra, đột nhiên liếc về phía gường bệnh bệnh nhân, bó hoa trong tay rơi xuống đất.



Người đàn ông kia đang nói cái gì anh cũng không quan tâm, anh đẩy hắn ra, bước vào phòng.



Rất dễ nhận thấy, người bệnh đang nằm trên giường cũng thấy anh.
Diệp Tử đứng ở cửa, giọng nói mang theo chút mệt mỏi: “Đây chính là kinh hỉ cậu tặng cho tôi sao? Được rồi, hiện tại tôi đã biết đến cùng chúng ta có quan hệ gì, chí ít cậu cũng phải nói cho tôi biết, cậu làm hết thảy những chuyện này, rốt cục là vì cái gì?”



Thỏ quay đầu lại, tay vươn đến vuốt ve bông hồng trắng: “Muốn em nói lý do sao, ừm, đại khái là vì, chỉ có một người đi vào địa ngục, thực sự là quá — cô đơn, cho nên không nhịn được, muốn tìm bạn đi cùng.”



Diệp Tử cúi đầu: “Chỉ bởi vì như vậy thôi sao, vậy còn những cái cậu gọi là tình cảm, chỉ để lừa tôi thôi sao?”



Thỏ cau mày: “Làm sao như vậy được, em yêu anh mà.”



Diệp Tử ngẩng đầu, giọng nói cao lên, hai mắt đỏ: “Tôi là anh trai của cậu! Anh trai cậu! Cậu đến cùng là đang suy nghĩ cái gì hả? Diệp, Thành, Tịch?”



“Anh rốt cục cũng nhớ ra tên em, thật vui quá.” Giọng Thỏ chất chứa kinh hỉ, sau đó, lại trầm xuống, “Cũng không phải anh em ruột, lại nói, mấy cái này không phải vấn đề trọng yếu.”



“…”



Hoa hồng đã bị xé nát vương vãi trên mặt đất. Thỏ hướng Diệp Tử đi tới, chân trần dẫm lên những cánh hoa hồng: “A Tử, em chỉ là muốn đi cùng anh mà thôi, không từ bất kỳ thủ đoạn nào chỉ để ở cùng anh mà thôi, như vậy cũng có lỗi sao?”



“Tại sao không nói sớm hơn một chút cho tôi, tại sao vẫn giấu diếm đến bây giờ?”



“Em hi vọng anh tự mình nhớ ra, nhớ đến hết thảy chuyện liên quan đến em, em hi vọng anh yêu em, em hi vọng, sau khi anh biết rõ mọi chuyện, vẫn lựa chọn em.”



“…” Diệp Tử cảm giác đầu mình choáng váng, đã không thể nào hiểu được ngôn ngữ của Thỏ.



Anh ngồi trên băng ghế của đàn dương cầm, nhắm mắt dưỡng thần.



Thỏ thì lại ở phía sau ôm lấy anh, giống như trước đây, đưa tay ra, trên phím trắng đen đàn ra những giai điệu kỳ ảo.



Miệng môi hắn kề sát trên tai Diệp Tử, nhẹ giọng thì thầm. Hắn tựa như ma quỷ đang đầu độc con mồi của mình: “A Tử, anh đã quên anh có bao nhiêu hận lão rồi sao? Lão không làm tròn trách nhiệm của một người cha, không thèm nhìn đến anh, vứt bỏ anh cùng với dì, anh không nhớ sao? Bọn họ ở trong phòng cãi nhau, ném rơi bao nhiêu đồ sứ, nửa đêm dì Dao còn đánh thức anh, một buổi sáng liền đem anh đi, anh không nhớ sao? Anh đã quên qua nhiều năm như vậy, anh một phân tiền cũng không nhận được sao? Anh đã quên khi tình cờ gặp được lão trên đường, lão thờ ơ không liếc mắt một cái sao? Anh đã quên khi anh chạy theo lớn tiếng gọi cha, lại bị lão sai người xua đuổi sao?”



“Anh đã quên anh đã từng thề qua, muốn làm cho lão phải hối hận sao? Anh đã quên đã từng hận không thể băm thây lão sao?”



“Huống hồ… Ngày hôm nay, lão có phải bảo anh rời xa em không? Có phải nói, em là ác ma không? Ha ha. Anh xem, lão đang ngăn cách chúng ta đó, trở ngại chúng ta đến với nhau, thật chướng mắt nhỉ.”



Tay trái của Thỏ nhẹ nhàng nâng mặt Diệp Tử lên, nghiêng đầu, đặt môi in lên khóe miệng Diệp Tử.



Mặt trời ngã về phía tây, một vùng ánh sáng dần dần thu nhỏ lại bằng mảnh nhỏ vụn vặt, rơi vào vị trí của hai người.



Ánh mặt trời nhảy nhót trên lông mi run run của Thỏ.



Tay phải của Thỏ còn đang hoạt tấu trên đàn dương cầm, giọng nói của hắn như một khúc nhạc tươi đẹp: “Cho anh một tuần nhé? Giết lão đi.”



=================================



Cách chết của từng người trong truyện tương ứng với mức độ đáng chết của người đó. Cho đến giờ, chỉ có Nhiếp Hải Hà và Trương Đào là chết thảm nhất.