Người Điên

Chương 26 : Mâu thuẫn

Ngày đăng: 05:04 19/04/20


Diệp Tử đứng trước cánh cổng lớn, xuyên qua cửa sắt chạm trổ, nhìn vào phong cảnh hoa lệ bên trong, một tòa kiến trúc phục cổ khổng lồ. Tâm tình anh đang rất phức tạp.



Không lâu sau, có người ra tiếp đón anh, gọi anh một tiếng “Thiếu gia”, giống như trước đây vậy. Bọn họ băng qua vườn cây xanh tốt, đi dọc theo hồ nước, trải qua hòn non bộ được điêu khắc tỉ mỉ, rốt cục đi vào đại sảnh, nương theo cầu thang xoay tròn đi lên —



Tuy đã qua mười năm, bài bố trong phòng đã thay đổi rất nhiều, nhưng mỗi khi nhìn thấy một chỗ nào đấy, Diệp Tử vẫn như cũ có thể nhớ đến hồi ức lúc bé của anh. Anh từng ở song cửa sát đất vẽ vời bậy bạ; anh từng ở phòng khách to lớn dựng lên một pháo đài nhỏ của mình; anh từng ngồi trên ghế sofa mềm mại, được cha biểu dương; anh từng xoay tròn trên cầu thang đến sắp ngã xuống; anh từng trốn sau rèm cửa, nhìn cha cùng mẹ cãi nhau kịch liệt; anh cũng từng đứng sau lưng ghế sofa, nhìn cha dẫn Diệp Thành Tịch vào nhà.



Sau khi cùng mẹ rời khỏi nơi này, anh từng tự mình trà trộn vào, đứng ở đại sảnh gọi lớn “ba ba, ba ba”. Sau đó bị một đám người lớn kéo ra ngoài, đẩy đến ngoài cửa sắt, cả người rơi xuống vũng bùn, như vứt bỏ một con mèo hoang nào đó.



Anh từng vô số lần suy nghĩ, tại sao cha lại không lựa chọn mình, tại sao lại không chọn anh? Rõ ràng anh cố gắng như vậy, chăm chỉ như vậy, ưu tú như vậy… Tại sao anh không phải con ruột của bọn họ?



Nghĩ tới nghĩ lui, anh đã đứng trước cửa phòng của cha, bèn gõ cửa.



“Vào đi.”



Nghe được giọng ông, anh mở cửa phòng ra, tia sáng chiếu đến chói mắt. Thích ứng vài giây, anh nhìn thấy một nam nhân đang ngồi trên xe lăn, mỉm cười nhìn anh. Nụ cười kia hiền lành như vậy, ôn hòa như vậy, mũi Diệp Tử lại bắt đầu cay cay. Vẻ mặt như vậy, đã bao lâu rồi chưa thấy đây?



Bây giờ Diệp Thành đã có thể nói chuyện, có điều giọng nói vẫn còn rất khàn, cũng rất nhỏ. Hai chân bởi vì nằm trên giường bệnh lâu ngày, nên giờ vẫn chưa khôi phục được, hoàn toàn vô lực, như một vật trang trí buông thõng trên xe lăn.



“Lại đây, để ta nhìn một chút.” Diệp Thành hướng Diệp Tử vẫy tay.



Diệp Tử đi tới.



Diệp Thành dùng bàn tay khô héo thô ráp của lão nắm chặt tay Diệp Tử, hỏi: “Cao bao nhiêu?”



“1m75.”



“Cao như vậy à, ta nhớ lúc con còn nhỏ, mới đứng đến ngực ta. Thời gian trôi qua thật nhanh, đã trưởng thành rồi.”



“… Vâng.”



“Còn nhớ không, lúc con còn nhỏ, rất thích ở trong thư phòng này đọc sách. Có lúc ta không biết con chạy đi đâu, tức giận tìm quản gia hỏi, kết quả phát hiện, con đang ôm một quyển sách, cuộn mình nằm dưới gầm bàn của ta ngủ.”



“Còn nhớ…”



“Con lần đầu tiên học được cách viết tên, cũng là ở trong gian phòng này. Lúc đó ta đang ngủ, thì nghe thấy con ở bên cạnh lớn tiếng gọi ‘Ba ba’ ‘Ba ba’, thời điểm nhìn thấy con viết ra mấy nét xiêu xiêu vẹo vẹo đó, ta còn tưởng mình đang nằm mơ.”



“Sau đó cha còn đưa mấy cái chữ viết đó cho bạn bè của cha nhìn.”



“Ha ha, nhịn không được nên cầm đi khoe chút ấy mà. Dù sao khi đó con cũng chỉ mới hai tuổi.”



Diệp Tử nghe lời ông nói, tâm tình hỗn loạn.



Thỏ nói đúng, anh hận người đàn ông này. Là người đàn ông này không nhìn nhận anh, vứt bỏ anh, làm mẹ anh bị bắt nạt, anh hận ông ta đến thấu xương. Có thể thực tại bây giờ, ông rất ôn nhu dịu dàng, vẫn có thể làm anh xúc động như trước. Nhưng sau khi cảm động, còn có chút do dự. Nhưng những do dự này đến khi anh nghe được lời ông ta nói “Ta tin tưởng con, vì vậy ta muốn lựa chọn con làm người thừa kế”, thì hoàn toàn biến mất không thấy hình bóng.



Tâm tình Diệp Tử càng ngày càng tốt, anh cảm thấy thế giới của mình đang tỏa sáng.



Có một câu nói, vẫn luôn lặp lại trong đầu anh: Cha lựa chọn mình! Cha lựa chọn mình! Cha lựa chọn mình!



Diệp Tử rất vui vẻ, anh phi thường hài lòng. Dần dần, theo lời Diệp Thành nói, anh cũng bắt đầu ảo tưởng về rất nhiều thứ tốt đẹp sẽ diễn ra.



Tương lai, anh có cơ hội được trở thành phụ tá đắc lực của Diệp Thành, cũng có thể gia nhập vào giới kinh doanh học tập thêm, rồi có thể tiếp quản công ty Diệp Thành. Mấy năm sau, anh sẽ bận rộn đi công tác, tham gia đủ loại hoạt động lớn nhỏ khác nhau, anh sẽ giao thiệp càng ngày càng rộng, địa vị xã hội cũng sẽ được củng cố cao hơn… Anh, Diệp Tử, sẽ trở thành một con người hoàn toàn khác, tương lai của anh, cuối cùng sẽ trở nên rộng mở rực sáng…



Anh vui vẻ như vậy, hài lòng đến mức đem viên thuốc nằm trong túi quần Thỏ đã đưa cho anh, ném vào trong bồn cầu. Đem kế hoạch giết người xóa sạch không để tâm đến.



Hôm ấy, hai người họ nói chuyện với nhau cho đến chạng vạng. Diệp Thành rất muốn Diệp Tử ở lại, Diệp Tử đành từ chối một cách uyển chuyển. Lúc anh gần về, Diệp Thành cứng rắn ngầm đưa cho anh một cái notebook apple, nói bên trong có nhiều bí mật về phương diện quản lý kinh tế, một ít phương thức trọng yếu để liên lạc với người khác, và một ít chuyện gần đây của công ty, hi vọng Diệp Tử có thể về nhà xem kĩ lại, lần sau gặp lại có thể trình bày lại cảm xúc của bản thân.




Sau đó tiếng gõ cửa dừng lại, người kia đứng ở bên ngoài gọi, giọng nói rất vang dội, ngay cả Diệp Tử cũng có thể nghe rõ.



Không thể tin nổi, người kia, thế nhưng lại là mẹ của Diệp Tử, Hàn Dao!



Bà vì sao lại đến chỗ này? Bà làm sao biết chỗ này?



“Diệp Tử? Diệp Tử? Con ở đó không? Có ở đó không? Mở cửa nhanh đi! Mẹ đây, mở cửa đi!!”



Diệp Tử lo lắng nói: “Nhanh đi mở cửa cho bà ấy!”



Thỏ nghe xong, mặt lại đầy nghi hoặc: “Tại sao?”



Diệp Tử cố gắng kéo cửa, lên giọng: “Cậu không mở thì để tôi! Cái cửa này rốt cục bị cái gì, có phải bị kẹt gì không? Mở giúp tôi.”



Thỏ thong thả hướng Diệp Tử đi tới, nắm đồ vặn cửa. Nhưng, hắn cũng không có đẩy cửa ra, chỉ là dùng đôi mắt nhạt màu kia của mình nhìn Diệp Tử, như đã sớm nhìn thấu tất cả: “A Tử, tháng này, anh gặp bà ta hai lần, hay là ba lần đây? Hửm?”



Diệp Tử có chút tức giận: “Cậu có ý gì!”



“Thật tò mò nha, hai người nói chuyện gì với nhau vậy? A, em biết rồi, bà ta kêu anh rời khỏi em, có phải không. Ừm, bà ta nói em không bình thường, em rất đáng sợ, có phải không, bà ta còn bảo anh dọn ra ngoài, có phải không?”



Diệp Tử trừng lớn hai mắt: “Cậu lại theo dõi tôi?! Con mẹ nó cậu lại đặt máy nghe lén với tôi??”



“Làm sao như vậy được?”



Nhưng vào lúc này, tiếng gõ cửa càng lúc càng lớn. Làm người nghe thấy phát hoảng trong lòng.



Diệp Tử bắt đầu dùng sức đẩy cửa, nhưng bất luận thế nào, cũng đều đẩy không ra. Hô hấp của anh từ từ trở nên dồn dập, con mắt cũng đỏ lên, anh gầm nhẹ nói: “Là cậu làm à? Là cậu cố ý kẹp cửa lại à, cậu đến cùng muốn sao? Con mẹ nó cậu rốt cục muốn cái quái gì?”



Thỏ hạ mi mắt xuống, tay trái còn đang thuần thục đùa giỡn con dao nhỏ, khóe miệng mang theo nét cười lạnh: “Em muốn thế nào? Rất đơn giản, em nói rồi, thanh trừ hết thảy vật cản trở mà thôi.Ôi ôi, người phụ nữ đó, cũng thật là ầm ĩ.”



Diệp Tử bắt đầu sợ hãi, vừa rồi anh còn muốn Thỏ ra mở cửa, còn bây giờ, anh sợ Thỏ mở cửa rồi, hắn sẽ tổn thương mẹ anh!



Giọng nói của anh thoáng run: “Coi như tôi cầu cậu, mẹ tôi cái gì cũng không biết, cậu đừng…”



Tiếng gõ cửa quá lớn, lớn đến mức lấn át cả giọng nói của Diệp Tử.



Thỏ không nhịn được gập lưỡi dao lại, phát sinh ra tiếng “Bộp”.



Hắn giương mắt, dùng đôi con ngươi nhạt màu, khiến cho người ta khiếp sợ của mình nhìn chằm chằm Diệp Tử, giọng nói trầm thấp:



“Ai bảo bà ta ngăn cách chúng ta, không còn cách nào khác, để em đi giải quyết bà ta.”



Nói xong, “Cạch” một tiếng, cửa phòng Diệp Tử đột nhiên bị đóng kín lại.



Tiếng gõ cửa kịch liệt của Hàn Dao trở nên mơ mơ hồ hồ, trở nên hư không không chân thực.



Diệp Tử quỳ ngồi trên mặt đất, toàn thân vô lực.



Khi tiếng mở cửa vang lên, ngón tay Diệp Tử co chặt lại.



Môi anh không chút huyết sắc mở ra khép lại, không ngừng lặp lại:



Diệp Thành Tịch, không nên ép tôi hận cậu.