Người Điên

Chương 32 : Chương cuối

Ngày đăng: 05:04 19/04/20


Diệp Tử mở mắt ra, nhìn thấy một không gian nhỏ bé, âm u. Ánh sáng mờ ảo từ hai bên cửa nhỏ chiếu vào, đan xen ở chính giữa, tựa hồ có thể nhìn thấy bóng người chìm nổi bay lượn.



Bên ngoài đã là buổi tối, rất náo nhiệt, tiếng con nít cười vang lên không ngừng.



Diệp Tử đương nhiên biết chỗ này là chỗ nào, anh đối với nơi này rất quen thuộc. Dù sao năm 11 tuổi ấy, mỗi lần cha mẹ ở nhà cãi nhau, anh toàn đeo balo đi tới công viên nhỏ, ngồi ở dưới chỗ thang trượt lớn hình con voi. Nơi này rất yên tĩnh, không bẩn, có thể che nắng tránh mưa, rất tốt.



Anh nhấc hai tay mình lên, quả nhiên, anh bây giờ, đại khái chính là anh năm 11 tuổi. Vào lúc ấy, anh đã biết mình không phải là con ruột của mẹ, mà tình cảm của cha mẹ cũng tan vỡ.



À, lần mơ này thế nhưng bản thân không bị mất trí nhớ sao? Cũng thật thuận tiện.



Diệp Tử nghĩ như vậy, vừa định chui ra, liền nghe thấy âm thanh phi thường non nớt, tinh khiết vang lên bên tai mình:



“A Tử! A Tử!”



Diệp Tử ngẩn người, lập tức chui ra, suýt nữa bị đụng đầu.



Sau đó anh nhìn thấy một đứa trẻ khoảng chừng 6 tuổi như con hamster hùng hục chạy về phía anh, sợi tóc nhạt màu bay loạn trong gió, dưới ánh sáng mờ ảo hiện ra mềm mại đến mức dị thường. Nó cầm trong tay một dây pháo bông, cười đến cực kỳ xán lạn.



Chỉ thấy nó giơ lên dây pháo bông kia, nói: “A Tử, anh xem, pháo bông anh thích nhất này! Đẹp không?”



Lần đầu tiên Diệp Thành Tịch đưa pháo bông cho anh, vừa mới qua 5 tuổi.



Lúc đó Diệp Tử nói thế nào nhỉ? À, lúc đó Diệp Tử nói với hắn: Cút ngay! Đừng lại đây!



Cảnh tượng này, có chăng nó cũng chỉ là đơn giản nhìn pháo bông đốt, không có làm ra phản ứng gì.



Nhưng lần này, tầm mắt Diệp Tử trong nháy mắt trở nên mờ hồ.



Anh cúi đầu nhìn đứa em trai chỉ mới đứng ngang bụng anh, gật gật đầu: “Đẹp…”



Tiểu hamster cực kỳ cao hứng, kích động nói: “A Tử, sinh nhật vui vẻ… Á, nguy hiểm!”



Khói hoa rơi trên mặt đất, thiêu đốt bùm bùm.



Mà Diệp Tử đã không cách nào tự kiềm chế. Anh hô hấp run lên, ngũ quan vặn vẹo, còn chưa kịp phản ứng gì, đã đem người em trai ôm thật chặt vào ngực. Mũi chua xót đến lợi hại, toàn bộ mặt, toàn bộ yết hầu đều nóng lên, đều rất khó chịu, thật khó chịu…



Tiểu hamster mặt lập tức đỏ ửng, nó có chút không biết làm sao hỏi: “A Tử… Sao vậy?”



Sau đó rất nhanh, nó lại có chút bận tâm hỏi: “Ai bắt nạt anh sao? Sao lại khóc?”



Diệp Tử lặng lẽ dùng tay áo xoa xoa mắt, buông em trai ra, có chút mờ mịt bước về phía trước.



Tiểu hamster lại chạy theo phía sau anh.



Diệp Tử quay đầu lại nhìn nó, sau đó hướng nó đưa tay ra.



Tiểu hamster thụ sủng nhược kinh (được yêu thương mà lo sợ) đưa tay đặt lên tay Diệp Tử, khá kinh ngạc: “Anh hai, Thành Tịch là đang nằm mơ sao?”



Diệp Tử cười khổ một cái: “Có thể là, quả thực đang nằm mơ.”



“Ơ? Nhưng vẫn chưa có nằm ngủ mà, chưa ngủ thì sao mơ được.”



“Thật ra tỉnh táo, cũng có thể nằm mơ, a, những điều này không quan trọng, quan trọng chính là, Thành Tịch, cậu có biết, phần sau giấc mộng, sẽ xuất hiện tình tiết gì không?”



“Anh hai định kể chuyện cho em sao?”



Buổi tối rất yên tĩnh, cho dù giọng nói Diệp Tử rất nhỏ, nhưng tựa như có thể bay đến chỗ rất xa: “Coi như thành một câu chuyện mà nghe đi.”



Diệp Tử 11 tuổi nắm tay em trai 6 tuổi, đi trên con đường uốn lượn. Ánh sáng mơ hồ làm thân ảnh bọn họ kéo ra thật dài, nhìn xem, giống như đã lớn rồi vậy.



“Mười năm sau này, cậu đã lớn rồi. Ngoại hình cậu rất đẹp, cao lớn.”



Tiểu hamster mặt đầy hi vọng: “Có thật không? Em sẽ còn cao hơn cả A Tử sao?”



Diệp Tử hồi tưởng, trên mặt mang theo ý cười: “Ừm, cao hơn tôi nửa cái đầu.”



“Thật sự?”




Trên giường trắng tinh không có một bóng người, mà cửa sổ vốn dĩ đóng chặt, giờ khắc này lại rộng mở, rèm cửa trắng tinh lay động trong gió, như đôi cánh bướm dập dờn, uyển chuyển nhảy múa trong gió.



※ ※ ※



Đó là một buổi chiều hoàng hôn.



Một mình Diệp Tử, đi trên bờ cát, phóng tầm mắt ra nước biển đỏ au.



Ngàn vạn hải âu chao lượn trên trời, vô biên vô hạn, trần bì sóng gợn dập dờn. Cảnh sắc như vậy, như một bức tranh sơn dầu được đặc tả lại.



Vốn cho rằng chỉ có một mình mình, nhưng Diệp Tử thấy cách đó không xa, là Thỏ.



Thỏ trên người mặc một cái áo sơ mi trắng, quần dài đen. Hắn đi chân trần đứng tại nơi nước biển cùng bãi cát giao nhau, phóng tầm mắt ra phương xa, sợ tóc nhạt màu phất phơ trong gió.



Diệp Tử cũng không kinh sợ, anh nở nụ cười.



Anh một bước một bước đi về phía Thỏ, ở trên bãi cát lưu lại liên tiếp dấu chân.



“Thỏ.” Anh nhẹ nhàng gọi lên.



Thỏ quay đầu lại nhìn anh.



A, thật là gương mặt quen thuộc.



Mỗi một đường nét, mỗi một vẻ mặt, đều quen thuộc như vậy, đều khiến người ta yêu thích như vậy, khiến người ta động tâm như vậy.



“Anh rốt cục đến rồi. Em vẫn luôn đứng đây chờ anh, A Tử.” Hắn nói như vậy.



Diệp Tử cười đến ngọt ngào, sau đó, mặt có chút ửng đỏ, “Này, tôi vẫn muốn nói với cậu…”



“Nói cái gì?”



“Xin lỗi, tôi… Luôn làm chuyện có lỗi với cậu. Còn nữa… Tôi yêu cậu.”



“Em biết.” Thỏ nở nụ cười.



Diệp Tử ngẩng đầu, nét mặt chăm chú: “Tôi yêu cậu, so với bất luận người nào đều yêu cậu hơn.”



“Em biết mà.”



“Tôi muốn đi cùng cậu. Tôi… tôi hiện tại, muốn hôn cậu!”



Khóe miệng Thỏ cong cong, nắm sau gáy Diệp Tử, cúi đầu, ôn nhu hôn anh.



Xúc cảm rung động vẫn quen thuộc như cũ.



Cảm động đến khiến người ta rơi nước mắt, khiến trái tim người ta đau đớn, tuyệt vọng, nhưng cũng cực kỳ hạnh phúc.



Tà dương phác họa ra đường nét của hai người, trong nháy mắt, mỗi một động tác đều như biến chậm, tựa hồ, hóa thành vĩnh cửu.



Môi hai người tách ra, Thỏ nắm chặt tay Diệp Tử, nhìn về phía biển mênh mông: “Biển rộng đang khẩn thiết hô gọi chúng ta tới đấy, tới đây đi, tới đây đi, tới đây đi. A Tử, anh có nghe thấy không?”



Diệp Tử nắm chặt tay Thỏ. Đương nhiên, anh nghe thấy. Anh đã sớm nghe thấy.



Tim anh đập thình thịch.



“Sợ sao?”



Diệp Tử lắc lắc đầu: “Không sợ. Vì chỉ cần hòa làm một với thiên nhiên, chúng ta liền có thể vĩnh viễn ở cùng nhau. Chỉ cần có thể ở cùng cậu, tôi cái gì cũng không sợ.”



“Em cũng vậy, đi thôi.”



“Ừm.”



— The End —