Người Điên
Chương 33 : Phân tích và lời cuối sách
Ngày đăng: 05:04 19/04/20
Một, phân tích tình tiết “Người Điên”.
(1) Nguyên nhân giết người trong mộng.
Freud nói: “Giấc mơ là để thỏa mãn dục vọng”. Giấc mơ của Diệp Tử cũng chính là như vậy, bù đắp vào sinh hoạt thiếu hụt, giết chết những kẻ sỉ nhục anh, những người ngăn cản anh, được Thỏ yêu, và thêm một chút âm ỉ trả thù trong lòng.
Người Thỏ giết đầu tiên, ở trong mơ, là kẻ sỉ nhục mẹ của Diệp Tử. Mà trên thực tế, người này lúc Diệp Tử 13 tuổi, đã tiến hành hành vi quấy rối tình dục với Diệp Tử. Anh muốn giết người này là chuyện bình thường, nhưng tại sao, lại đem tội ác người này thực hiện dời qua người của mẹ anh? Đó là bởi vì anh luôn oán giận bà: Người đàn ông ấy là bà tìm; anh rõ ràng bị bắt nạt, nhưng không có cách nào cầu cứu mẹ;
Giang Duy. Nguyên nhân muốn giết người phụ nữ này rất đơn giản, bởi vì cô ta là ngòi nổ phá hoại tình cảm của cha mẹ Diệp Tử;
Nhiếp Hải Hà. Người này chính là then chốt, trên thực tế, ả từng tỏ tình với Diệp Tử, cũng giao du với nhau một khoảng thời gian. Sau đó ả lại trở thành bạn gái của Diệp Thành Tịch, Diệp Thành Tịch lựa chọn ả, vứt bỏ Diệp Tử. Vì vậy trong giấc mộng của mình, Diệp Tử luôn mãnh liệt hi vọng Diệp Thành Tịch tự tay giết chết người phụ nữ này. Trong lúc giết ả, cho dù chỉ là trong mộng, Diệp Tử cũng thấy vui sướng (Ở );
Còn về bà lão, trên thực tế, bà là người làm lộ ra mối quan hệ của hai người, từ đó Diệp Tử cùng Diệp Thành Tịch mới tách ra. Cho nên Diệp Tử hận bà;
Thủ trưởng của Diệp Tử, Trương Đào. Người đàn ông này trên thực tế đã từng quát mắng Diệp Tử, còn ép buộc anh đi khách sạn. Ở trên thực tế, Diệp Tử gọi điện thoại cho Diệp Thành Tịch, hi vọng người ấy có thể đến cứu anh. Nhưng hắn không đến, không hề đến. Vì vậy trong giấc mộng, Thỏ tự tay giết chết Trương Đào;
(Đậu: Mình bất chợt nghĩ, nếu ngày đó Diệp Tử không thoát được, anh vô vọng gọi cho Diệp Thành Tịch nhưng hắn không thèm bắt máy, rồi anh bị Trương Đào giở trò, … Chỉ nghĩ thôi mà mình đã muốn băm Diệp Thành Tịch ra trăm mảnh.)
Đọc tới đây, các bạn liền có thể nhận thấy, giấc mộng của Diệp Tử tồn tại hiện tượng “sai trí” đúng không. Ví dụ, rõ ràng mắc bệnh ung thư ruột là Hàn Dao, nhưng trong mộng lại biến thành của Diệp Thành; rõ ràng lựa chọn tiền tài danh vọng cùng tương lai là Diệp Thành Tịch, nhưng trong mộng lại biến thành là anh chọn. Tại sao lại như vậy chứ? Kỳ thực, hai người này (ý chỉ Diệp Thành và Diệp Thành Tịch), đều là do tiềm thức “Tâm lý trả thù” của anh đang quấy phá.
Hai, lời cuối sách.
Linh cảm cho câu chuyện này đến từ đâu? Đầu tiên, đương nhiên là bởi vì tôi mê luyến bệnh kiều. Làm sao lại mê luyến thì quên rồi, chỉ là cảm thấy bệnh kiều thật moe, rồi lại đi coi phim về bệnh kiều, xem mấy cái anime về bệnh kiều, tranh biếm họa gì gì đó, mỗi lần đều thấy moe muốn chết; sau đó vào một ngày đẹp trời đi dạo chơi trên mạng, thấy thủ pháp giết người, đột nhiên nhìn thấy dòng chữ “Trao đổi giết người”, cảm thấy rất thú vị, cho nên liền coi kĩ thử cách thực hiện. Cảm nhận là: Có vẻ rất moe; Sau này lại nhìn thấy bài thơ của Toshiko Hirata, bài thơ này kinh động đến tôi, cho nên liền bất luận thế nào cũng muốn miêu tả lại cảnh tượng truy đuổi trong ấy; quan trọng nhất chính là, có một ngày xem một bộ phim, [ Mulholland Drive ]. Rất nhiều người nói, xem không hiểu gì cả, rất nhiều người bảo, bộ phim này chỉ làm ra vẻ thế thôi. Nhưng tôi thật sự cảm thấy, nó rất kinh điển, rất rung động, nó cho tôi linh cảm về giấc mộng, đề cử mọi người xem nha. Có điều chỉ bộ phim này thôi cũng không đủ, phương diện tình cảm của nó vẫn chưa đủ để đánh động lòng người. Rốt cục là vì cái gì, thời điểm viết áng văn này, tôi lại mất công sức vẽ ra đoạn tình cảm nồng nhiệt của Diệp Tử với Thỏ đến vậy.
[Mulholland Drive (2001) là một phim kinh dị, tâm lý của đạo diễn David Lynch, bộ phim được hoan nghênh bởi nhiều nhà phê bình vàđược coi là một trong những bộ phim tốt nhất của đạo diễn David Lynch. Mulholland Drive khám phá những bí ẩn, tâm tư sâu lắng, thầm kín nhất của con người. Những cảm xúc chất chứa mộng mị, thực hư, mơ hồ như một sự chối bỏ sự thực mà chính chúng ta không thể nhận biết được. Và khi sự thật được vạch ra một cách trần trụi thì ta choáng váng đến ngỡ ngàng. – Google. )
Liên quan đến bộ truyện này, cảm giác quả thật là đến một cách rất tự nhiên. Tôi lần đầu tiên viết bản nháp thử, cũng không tốn bao nhiêu thời gian, rất nhanh đã viết xong. Còn về kết cục của câu chuyện này, là biến hóa không ngừng phát triển. Kết cục hiện tại, so với ban đầu nghĩ đến, đã hoàn toàn khác nhau.
Lần đầu nghĩ đến kết cục như bây giờ, tôi thật sự phi thường kích động. Kích động đến mức chạy lòng vòng, ngủ không được, thậm chí còn nói bậy. Là sự thật đó nha. Hướng đi của nó, trong đầu tôi đã vẽ ra vô số lần, vì vậy có lúc không viết trong nhiều ngày rồi, thậm chí tình tiết trong bản nháp không hề có, tôi vẫn viết rất thuận lợi, cảm giác tình tiết đã ăn sâu vào tận não.
Bên trong câu chuyện này, nhân vật tôi thích nhất, là Diệp Tử. Anh ấy là một người rất chân thực, hoàn chỉnh, đối với tình yêu chấp nhất đến mức hình thành chấp niệm, chung tình đến mức vẽ ra cả một giấc mơ, hiếu thuận mà kiên cường, lẫn vào ấy, là sự tự ti, nhu nhược, do dự thiếu quyết đoán, nhưng vào thời khắc mấu chốt, lại rất quả quyết. Ví như sự lựa chọn sau cùng của anh. Mỗi khi nhớ đến tất cả chuyện anh làm, vị thế bị động của anh, rồi được yêu trong mộng, tôi liền đau lòng vì anh. Đương nhiên, tôi cũng thích Thỏ. Bị một người như Thỏ yêu, có thể người bình thường sẽ không thể chịu được, nhưng tình yêu như thế của hắn, lại chính là khuyết thiếu mà Diệp Tử cần nhất.
Không chú ý lại nói nhiều lời thừa rồi, ôi, cuối cùng cũng viết xong, tung bông thôi.
…
Tiểu Yêu Tử.