Người Điên
Chương 6 : Ân cần
Ngày đăng: 05:03 19/04/20
Kẻ điên gửi tin nhắn tới càng ngày càng nhiều.
“Chào buổi sáng.”
“Ngủ ngon.”
“Hôm nay thời tiết thật đẹp.”
“Anh cùng với cô ta lại cãi nhau sao?”
“Cô ta tốt ở chỗ nào chứ?”
“Anh với cô ta có hạnh phúc không?”
Những tin nhắn như vậy, Diệp Tử toàn bộ xóa đi, không trả lời lại.
Có điều, Thỏ nói đúng. Quan hệ của anh cùng Nhiếp Hải Hà cũng chẳng ra sao, lúc tốt lúc kém. Thời điểm tốt đẹp, ngày ngày gặp nhau đến chán ngấy, giống như mấy cặp tình nhân khác mà đi dạo quanh trường, đi căng tin ăn. Nhưng bạn gái thường hay nổi giận vô cớ, tỷ như khi cô ấy muốn ăn kem Diệp Tử quên mang theo thẻ ăn cơm, cô liền giận hết một ngày. Lại ví như có lúc đang đi trên đường, cô đột nhiên đen mặt, tát Diệp Tử một cái xong chạy mất, Diệp Tử cũng không biết nguyên cớ vì sao.
Nhưng, mối quan hệ của anh với bạn gái là chuyện riêng của anh, không cần phải trình bày với Thỏ.
Những tin nhắn ngắn không ngừng gửi đến, gửi nhiều đến mức khiến người ta bực mình.
“Sắc mặt anh hôm nay không tốt, thân thể không thoải mái sao?”
“Anh có thật nhiều bạn bè.”
“Thích nhìn anh chạy bộ.”
“Anh toàn ngồi hàng cuối.”
“Anh lại ngủ, khi đi học không được ngủ nha.”
Sau đó, phát sinh ra bốn sự việc.
(1)
Diệp Tử lần đầu nhìn thấy tin nhắn “Khi đi học không được ngủ nha”, bỗng ngẩng đầu, trái tim đập thịch thịch.
Anh đang học trên lớp, chỗ ngồi đều đầy người, nhiệt khí từ điều hòa tỏa ra. Lão sư đeo kính đang nghiêm trang chỉ vào máy trình chiếu giảng dạy, giọng nói vang to, hơn nửa bạn học đã ngủ gật. Cẩn thận quan sát các bạn học, từ bên trái sang bên phải, không nhìn thấy bóng người nào khả nghi.
Dần dần, càng ngày càng cảm thấy bến trái sống lưng, có một loại hàn khí, đâm đâm vào người mình.
Anh nắm chặt hai tay, từ từ xoay người lại, nhìn về phía chỗ cách mình hai bước.
Quả nhiên!
Cửa không khóa được, còn để lại một khe hở.
Người kia đang đứng ở đấy, hai mắt trừng thật to nhìn mình chằm chằm.
Lẽ nào là ảo giác, Diệp Tử chẳng biết vì sao mình có thể nhìn thấy rõ ràng như thế. Có thể nhìn thấy con ngươi đối phương hưng phấn phóng to, tia máu vằn vện trong mắt, khóe miệng nhếch lên.
Diệp Tử sợ đến suýt chút nữa nhảy lên.
Nhiếp Hải Hà ngồi bên cạnh Diệp Tử thấy động tĩnh, nghi hoặc hỏi: “Sao vậy?”
Thỏ: Dáng vẻ lúc ăn cũng rất ngoan nha, ăn nhiễu ra, như đứa bé vậy.
[ Buổi trưa, 13:20 ]
Thỏ: Vừa nãy ôm anh đi WC ^^ Yên tâm em cái gì cũng không thấy.
[ Buổi trưa, 13:40 ]
Thỏ: Đều do em không thời thời khắc khắc quan tâm anh, nên lần này mới nghiêm trọng như vậy. Anh cũng thật không biết chăm sóc bản thân. Người phụ nữ kia hoàn toàn không có tác dụng quỷ gì cả.
[ Buổi chiều, 15:20 ]
Thỏ: Có điều, có em rồi, anh không cần phải lo nữa, em sẽ chăm sóc anh, A Tử.
…
Diệp Tử ngồi trên giường, toàn thân sợ hãi.
Anh nghĩ. Anh xác thực luôn trong trạng thái hôn mê, xác thực không được tỉnh táo, nhưng anh vẫn có ít ấn tượng. Chỉ là anh đều cho rằng đó là mộng!
Có người ngồi bên cạnh anh, không ngừng dùng khăn lau trán cùng gò má anh;
Có người ghé vào tai anh nói gì đó, giọng nói trong trẻo, nhu hòa;
Có người đỡ anh ngồi dậy, không ngừng đút cho anh;
Có người ôn nhu lau khóe miệng anh;
Có người ôm ngang anh lên, đi tới WC;
Cả khuôn mặt Diệp Tử đỏ lên, cũng không biết là vì xấu hổ, hay do phẫn nộ.
Anh choáng váng lấy ra di động, đem số điện thoại của Thỏ bỏ vào mục “Chặn”.
Ngờ đâu, mới vừa chặn, lại nhảy ra một tin nhắn mới.
[ Buổi tối, 22:02 ]
Thỏ: A Tử, ngủ ngon, mai gặp lại.
Diệp Tử nghĩ, có phải di động của anh bị vấn đề rồi hay không, vì sao đã chặn rồi, còn có thể gửi tin nhắn nữa.
Anh nằm trên giường xoắn xuýt lăn lộn, vừa thấy mất mặt vừa thấy phẫn hận.
Anh không biết, trong phòng, có mấy chỗ giống như ngôi sao mà lấp lánh lập lòe. Những chỗ đó có gắn camera.
Đầu khác hiện lên hình ảnh nửa thân người.
Trước màn hình computer
Thỏ mới vừa tắm xong thích ý uống sữa bò, trên mặt mang theo nụ cười mê người.
Diệp Tử của hắn, bình thường tâm phòng ngự luôn xù lên như con nhím vậy, mà hiện tại lại như một tiểu hài tử, đỏ mặt ôm gối lăn lộn trên giường. Aa, quả thực đáng yêu, đáng yêu đến mức khiến cho người ta muốn rống lên rồi vồ lấy nuốt trọn.