Người Điên
Chương 7 : Thông báo
Ngày đăng: 05:03 19/04/20
Diệp Tử bắt đầu suy nghĩ nghiêm túc đến chuyện của Thỏ.
Không cần nghi ngờ, hai người bọn họ không nên nảy sinh ra bất kỳ quan hệ gì. Nếu như hành vi của Thỏ bại lộ, phía mình cũng sẽ gặp nguy hiểm. Nếu như Thỏ trở thành kẻ tình nghi, phía mình cũng sẽ bị cuốn vào. Chứng cứ xác thực nhất, chính là đoạn tin nhắn của hai người bọn họ, trên điện thoại cùng trên mạng. Cảnh sát hiện đại nắm giữ cái gọi là “Kỹ thuật giám định số liệu điện tử”, nếu mình chỉ sử dụng thao tác xóa bỏ đơn giản, thì cảnh sát có thể khôi phục lại như thường.
Như vậy, nên làm gì để ngăn cản hành vi cực kỳ ngu xuẩn này của Thỏ đây? Nên làm gì để ngăn cản hắn đem bản thân nhảy vào trong hố lửa đây?
Đầu tiên, nhất định phải hoàn toàn, xóa bỏ hết mọi cuộc trò chuyện của hai người, thế nhưng, phải làm thế nào giờ?
Diệp Tử lên mạng tra, xem rất nhiều những quảng cáo nói có thể xóa bỏ hết toàn bộ tin nhắn, nhưng xem ra chẳng đáng tin. Xoắn xuýt hết một buổi tối, qua ngày thứ hai không biết là anh bị nổi điên cái gì, mà tự động gửi một tin nhắn cho Thỏ, đem nghi vấn của bản thân nói thẳng cho đối phương biết.
Thỏ rất nhanh trả lời lại.
Thỏ: Thật vui ^^ A Tử chủ động nhắn tin cho người ta!
Thỏ: Tin em đi, A Tử, em sẽ giúp anh thực hiện hết nguyện vọng của anh. Cứ giao tất cả cho em, anh không cần lo lắng gì cả.
Diệp Tử bán tín bán nghi, nghĩ đối phương chẳng lẽ đang lừa mình?
Nhưng chỉ vẻn vẹn một tiếng đồng hồ sau, di dộng đột nhiên tự tắt. Khỏởi động lại, hết thảy tin nhắn liên quan đến Thỏ đều bay mất sạch. Đoạn chat trong máy tính cũng mất luôn.
Thỏ: Đã hoàn thành ^^
Diệp Tử vẫn không tin.
Anh bỏ ra chút tiền tìm một hacker, lấy ra một cái cớ nào đó bảo đối phương kiểm tra những số liệu kia đã xóa bỏ triệt để chưa. Đối phương nghiên cứu mất nửa ngày, trả lời là — người đã xóa bỏ nó là một thiên tài, tất cả những nội dung liên quan đều bị xóa sạch, bao gồm cả trên máy tính và trên điện thoại, hoàn toàn không có cách nào kiểm tra bất kỳ tung tích nào, hơn nữa, từ nay về sau, tin nhắn trên mạng của hai bên, một khi bị xem trộm, liền sẽ tự động bị xóa đi. Điện thoại cũng sẽ không lưu lại dấu vết gì.
Diệp Tử rất bất ngờ.
Nhưng, sau bất ngờ, là hoảng hốt cùng hoảng sợ.
Thỏ rốt cục là ai? Hắn mới chỉ mười bảy tuổi, đến cùng đã nắm giữ được kỹ thuật gì? Có thể được hacker gọi là “thiên tài”, có thể chỉ trong vòng một tiếng đã có thể xóa bỏ nhiều thứ như vậy, cũng như có thể từ xa thiết lập lại điện thoại cùng máy tính của mình?
Ngày hôm qua cũng thế, tuy hắn tới đây mua thuốc cho mình, chăm sóc cho mình, thật sự, bản thân rất biết ơn hắn. Thế nhưng, hắn lại cạy hư cửa ký túc xá. Người bình thường sẽ làm như vậy sao? Họ sẽ đi tìm quản lý mới phải chứ? Làm gì có chuyện phá hỏng cửa?
Vậy thì, hắn đến cùng đã làm bao nhiêu chuyện bản thân không biết rồi?
Cùng người như vậy tiếp xúc, thật sự quá nguy hiểm.
Diệp Tử do dự rất lâu, nghĩ phải như thế nào triệt để từ chối đối phương, nhưng lại không quá thẳng thừng, chọc giận một nhân vật nguy hiểm như vậy, có khi hắn sẽ trả thù mình.
Viết đi viết lại rồi lại xóa bỏ rất nhiều lần.
Sau đó không hiểu sao anh trên điện thoại viết một câu: Vì sao cậu lại làm những chuyện này cho tôi?
Diệp Tử muốn biết, đối phương tại sao theo đuổi không tha mình, tại sao đứng sau cánh cửa phòng học nhìn trộm mình, tại sao mỗi ngày đều đi sau lưng mình, tại sao đi đưa cơm, đưa ô, tại sao lại chăm sóc cho mình như vậy?
Nhưng, Diệp Tử lập tức xóa câu hỏi này.
Nhìn khuôn mặt như thế, Diệp Tử không khỏi hoài nghi lúc trước có phải hay không chỉ là chuyện cười ông trời bày ra?
Anh không nhịn được mà cười nhạo bản thân.
Có lẽ bị người đối diện cảm hóa, dần dần, Diệp Tử cũng mệt mỏi. Càng ngày càng mệt mỏi.
Hết cách rồi, khoảng thời gian này anh thật sự bận bịu chết mất, đi sớm về khuya, so với lúc chuẩn bị cho kỳ thi trong trường còn kinh khủng hơn. Có lúc anh cảm thấy cho dù đang đứng cũng có thể ngủ được. Thế nhưng, Diệp Tử luôn luôn thuộc về kiểu người căng thẳng, lại còn mệt mỏi, anh chưa bao giờ trên các phương tiện công cộng như tàu điện ngầm ngủ gật cả, chẳng giống như mấy hành khách ngủ say như chết kia, Diệp Tử thậm chí còn không ngáp lấy một cái.
Nhưng thật kỳ quái, ngày hôm nay, anh thế nhưng lại ngủ.
Anh ngủ rất say, cảm giác cả người đều bay bổng.
Anh mơ thấy rất nhiều, giấc mơ quen thuộc, giấc mơ xa lạ, còn có giấc mơ thương tâm quái lạ, giấc mơ vui sướng hạnh phúc, hỗn hỗn độn độn xuất hiện xen kẽ nhau.
Từng nhóm từng nhóm người xung quanh thay đổi, quang cảnh chập chờn.
Cũng không biết qua bao lâu, điện thoại reo lên.
Diệp Tử tỉnh dậy, dụi dụi con mắt, không hề liếc mắt nhìn, liền nhận điện thoại.
Đầu bên kia điện thoại, âm thanh ầm ĩ.
Nhưng mà, giọng nói người đó, lại rất rõ ràng, quen thuộc.
“Đến trạm rồi, A Tử.”
Diệp Tử đột nhiên đứng lên, người bên cạnh sợ hết hồn.
Đối diện không còn ai, cửa tàu điện ngầm mở rộng, xác thực đã đến trạm.
Anh lập tức đi ra ngoài, thở hồng hộc.
Lần thứ hai đưa điện thoại đến gần lỗ tai, lại nghe được âm thanh ầm ĩ vang lên ở đầu bên kia. Tiếng vang cùng với phía bên mình tạo thành một tràng âm thanh vụn vặt giống nhau, không hề khác biệt. Diệp Tử ý thức được đối phương có khả năng đang ở chỗ cách mình không xa gọi cho mình.
Trong dòng người tấp nập, anh nhìn thấy rõ ràng.
Cách anh hơn mười mét, Thỏ đứng ở nơi đó, cầm điện thoại di động, cách qua người đi đường nhìn về phía anh. Không tài nào nhìn rõ vẻ mặt hắn.
Thanh âm ôn hòa lần thứ hai vang lên: “Xin lỗi, A Tử, em quả nhiên không thể đáp ứng anh được. Anh có thể bắt em xóa đi bất kì liên hệ gì giữa chúng ta, anh có thể không nhìn em, mắng em, anh có thể chán ghét em, anh có thể thỏa thích lợi dụng em, có thể bắt em giúp anh đạt được bất kỳ nguyện vọng nào đó của bản thân, nhưng anh không thể, bắt em rời xa anh.”
“…”
Gió đêm lạnh lẽo xuyên thấu trong tàu điện ngầm, tóc bay từng sợi. Rõ ràng cách xa như vậy, Diệp Tử lại tựa hồ như có thể nhìn thấy nụ cười trên khuôn mặt Thỏ: “Em sẽ bảo vệ anh, sẽ không để cho anh gặp bất kỳ nguy hiểm nào, tin tưởng em.”
Giọng Thỏ thấp xuống, khản giọng nói:
“A Tử, em yêu anh.”