Người Điên

Chương 8 : Sinh nhật

Ngày đăng: 05:04 19/04/20


Thỏ rời khỏi tầm mắt của Diệp Tử, mãi đến khi hắn lẫn vào đoàn người, anh mới phản ứng lại, cảm giác tim mình đang đập mất kiểm soát trong lồng ngực. Cũng không phải vì thích đối phương, dù sao người ta cũng từng bày tỏ với mình, đây là lần đầu tiên anh được người khác bày tỏ như vậy. Nếu nói không có chút cảm động nào, thì là nói dối.



Nhưng Diệp Tử nghĩ mãi không ra.



Thích?



Thỏ tại sao lại thích anh? Phương thức liên lạc ban đầu của bọn họ kinh khủng vô cùng, gặp mặt cũng tràn đầy sự uy hiếp cùng sợ hãi, và thêm cả nguy hiểm rình rập. Tình cảm của Thỏ hoàn toàn không phải là lý do đủ để người ta tin tưởng. Hắn làm như vậy, càng giống như đang diễn trò hơn, quá không chân thật.



Dọc đường đi đầu Diệp Tử có chút hỗn loạn, nhớ đến bạn gái, anh gửi cho cô một tin nhắn.



Bạn gái Diệp Tử đôi lúc sẽ niềm nở gọi điện thoại, nhắn tin cho Diệp Tử, một ngày Diệp Tử không trở về, cô sẽ giận dỗi, căn bản không quan tâm xem anh có đang bận việc hay không, có sắp mệt chết rồi hay không; mà đôi lúc, cô thấy nhưng không trả lời, qua ngày sau, lại gửi một tin nhắn hoàn toàn không liên quan gì đến nội dung trước đó Diệp Tử nhắn cho cô qua cho Diệp Tử, nói mình đang làm tóc, hỏi anh thấy màu tóc nào đẹp.



Thấy ngày 1 tháng 2 sắp đến, Diệp Tử rất muốn nhắc nhở đối phương một chút.



Sinh nhật bạn gái, là lúc hai người họ vừa mới kết giao được một tháng. Lúc ấy Diệp Tử làm Phó bộ trưởng bộ phận nên đem toàn bộ phận cùng toàn bộ sinh viên, lên kế hoạch chuẩn bị trước mấy ngày. Đêm hôm đó, anh mang bạn gái đến giảng đường của trường học xem phim tình cảm, phim vừa mới kết thúc, trong nháy mắt đèn sáng, ruy băng đủ mọi màu sắc bay ra, bánh ga tô cũng được bày biện ra, một đám bạn học hát chúc mừng sinh nhật, Diệp Tử đeo cho bạn gái cái vương miện lên đầu.



Lần đó, bạn gái anh cảm động đến bật khóc. Khi đó, anh với bạn gái thật sự yêu nhau, anh còn nghĩ rằng, hai người sau này sẽ vẫn ngọt ngào với như vậy mãi.



Điện thoại vẫn không có bất kỳ tiếng động gì, Diệp Tử thở dài một hơi.



Anh cười tự giễu.



Bạn gái của anh không thể nào để tâm tới chuyện của anh đâu; còn cái tên điên kia, vậy mà mỗi ngày lại tới lui quanh mình.



Mà, thật ra cũng không sao cả. Chỉ là một cái sinh nhật thôi mà. Đã lớn như vậy rồi, còn chờ mong gì chứ?



Nghĩ đi nghĩ lại, bước chân Diệp Tử đột nhiên dừng lại, thân thể cương cứng.



Lối đi bộ phía kia, lẫn trong đám người.



Có một cô gái xinh đẹp tóc màu đỏ. Mặt trái xoan, môi đỏ da trắng, giữa tiết trời lạnh lẽo chỉ ăn mặc mỏng manh khoác chiếc áo lông chồn, váy màu đen, giày cao gót màu đỏ.



Cô gái này, anh rõ hơn so với bất kỳ ai. Màu da của cô, máu thịt của cô, tất cả của cô, đã sớm dưới con dao của mình, hóa thành hư không. Nhưng vì sao…



Diệp Tử dụi dụi con mắt.



Mấy chiếc xe trước mặt gào thét vượt qua.



Thời điểm Diệp Tử nhìn sang, đèn đã chuyển xanh, mà Giang Duy, đã biến mất.



Chuyện này, trở thành ác mộng của Diệp Tử.



Ngày nghỉ thứ hai, anh đi tới nhà kho, chỗ chôn đầu lâu vẫn không có dấu hiệu bị tác động. Những bộ phận khác sớm đã được xử lý sạch bách, dụng cụ sử dụng cũng đã ném xuống cống. Anh sẽ không ngốc đến mức đào đầu lâu ra. Anh quanh quẩn thử khu chỗ ở của Giang Duy, giả làm nhân viên chuyển phát nhanh dò hỏi bà lão dưới lầu.



Bà lão chỉ vào cột điện chằng chịt tờ thông báo nói: “Đứa nhỏ ấy mất tích rồi, đã hơn nửa năm…”



Ngày trên tờ thông báo tìm người, là một tuần sau ngày cô bị giết.




Khó có thể hình dung nổi cảm thụ của anh vào lúc này. Anh không phải là con gái, cũng sẽ không giống những cô gái dễ khóc như vậy. Nhưng lần này, anh thật sự cảm động. Anh chưa từng nghĩ sẽ có một người làm nhiều như thế vì anh, sẽ quan tâm anh đến thế. Rõ ràng ngoại trừ người thân, căn bản không có ai nhớ hôm nay là sinh nhật anh. Nhưng Thỏ lại nhớ tới. Một mình hắn, mang theo pháo hoa nhiều như vậy, đi đến nơi này. Một mình đứng bên bồn hoa, nhìn mình mà nhóm lên ngọn lửa nhỏ bé đốt pháo hoa. Tiếp theo lại nói “chúc mừng sinh nhật” với anh, đem toàn bộ pháo hoa đều phóng lên trời tặng anh.



Lời bày tỏ lúc trước của hắn lại vang lên trong đầu anh, lặp đi lặp lại.



Đến cùng là loại tình cảm như thế nào, mà tình nguyện bị người lợi dụng, cho dù có bị ghét bỏ, bị cự tuyệt, bị chửi bới cũng không chẳng hề gì?



Thỏ vì sao lại chấp nhất như vậy?



Diệp Tử nghĩ đến tin nhắn lần trước của hắn: “Anh vẫn còn thích pháo hoa chứ?”



Rốt cục là ý gì.



Diệp Tử không kìm lòng được đứng dậy, anh có một loại cảm giác kích động, muốn được gặp Thỏ, muốn trực diện hỏi Thỏ, rất nhiều rất nhiều chuyện.



Nhưng mà, pháo hoa trên đỉnh đầu vẫn tiếp tục bắn, còn Thỏ đã sớm biến mất.



Sau khi pháo hoa hết, các bác gái khiêu vũ ở quãng trường cũng trở về nhà, xung quanh khôi phục sự yên tĩnh. Nhóm người Diệp Tử cũng chuẩn bị lục tục về nhà.



Không ai đi đến bồn hoa bên cạnh, nhìn vào vị trí bắn pháo hoa.



Chắc hẳn, qua ngày mai, cô quét rác sẽ tương đối buồn phiền.



Bởi vì chỗ đó — trên mặt đất, dưới bồn hoa, tất cả đều là những dòng chữ nhỏ xíu được viết bằng khói pháo hoa, lít nha lít nhít, xiêu xiêu vẹo vẹo, nhưng lại cực kỳ rõ ràng. Như lời nguyền ẩn dấu dưới đáy sâu địa ngục, một mực khăng khăng, không biết mệt mỏi.



“Thả tay mày ra, ai cho phép mày chạm vào anh ấy…”



“Bọn người rác rưởi này, cút ngay.”



“Anh ấy là của tao. Của một mình tao.”



“Buồn nôn chết rồi.”



“Đi chết đi.”



“Đi chết đi.”



“Đi chết đi.”



“Đi chết đi chết đi chết đi chết đi chết đi...”



“Đi chết đi chết đi chết đi chết đi chết đi chết đi chết đi chết đi chết chết đi chết đi chết đi chết đi chết đi...”



Đương nhiên, Diệp Tử cũng không biết những thứ này.. Trên thực tế, anh vẫn còn ngây thơ cảm dộng với hành động của Thỏ.



Anh không biết, nguy hiểm đang ẩn nấp, sẽ ngay lập tức xuất hiện.