Người Điên
Chương 9 : Phim
Ngày đăng: 05:04 19/04/20
Ngày mùng 2 tháng 2, sáng sớm bạn gái liền gọi điện thoại cho Diệp Tử.
“Lão công xin lỗi, em vừa nhớ ra hôm qua là sinh nhật anh! Hôm nay bù đắp có được không, anh đừng trách em nha!”
“Chỉ cần em bù đắp, sẽ không trách em nữa.”
Vốn hôm qua còn rất thất vọng, nhưng nhìn thấy bạn gái mặc cái áo bông trắng đáng yêu, lấy ra một cái túi lớn nói là điểm tâm do mình tự làm, mái tóc dài chăm sóc kĩ càng xuất hiện trước mặt mình, tâm Diệp Tử mềm nhũn.
Ngày đó, bạn gái hiếm khi không trưng ra cái dáng vẻ tiểu thư. Cô vẫn ngoan ngoãn kéo tay Diệp Tử, cùng anh ngồi trên xe bus, như một đứa trẻ, vui vẻ trong công viên chơi trò chơi.
“Lần trước lúc đến công viên, chúng ta mới chỉ quen nhau có một tuần ha.”
“Em còn nhớ sao.” Diệp Tử cười.
“Đương nhiên.” Bạn gái chu chu môi, trông rất đáng yêu.
“Khoảng thời gian này bận gì hả?” Diệp Tử hỏi.
“Về thăm nhà, mỗi ngày phải tiếp đủ loại người, a, không nói mấy cái này nữa. Anh đấy, có nhớ đến người ta không?”
“Dĩ nhiên có. Chỉ là sợ em đã sớm quên mất anh rồi.”
“Haha, em sao mà quên anh được!”
Diệp Tử nhìn bạn gái hai má hồng hồng, liền dùng mu bàn tay xoa xoa hai má mềm mại của cô. Hai mắt cô long lanh, vì cuộc hẹn này mà trang điểm xinh đẹp, làm cho Diệp Tử thập phần vui vẻ. Quả nhiên vẫn là con gái tốt hơn. Giờ khắc này, Diệp Tử đã hiểu vì sao đêm qua mình lại mất ngủ vì chuyện của Thỏ. Hắn làm cho mình nhiều như vậy, đương nhiên bản thân sẽ cảm động. Nhưng, mình dù có thế nào cũng không thể tiếp nhận nam nhân, đây là vấn đề không có gì phải bàn cãi.
Cùng bạn gái chơi trò xe đụng, cùng ngồi lên thú nhún hình con ếch xanh, đi vào nhà ma, còn trượt băng…. Chơi đến quên cả trời đất. Sau đó, hai người chậm rãi đi đến xe tàu hỏa, chạy quanh một vòng công viên.
Trời đông gió lạnh, nhưng bạn gái dựa thật chặt vào người Diệp Tử, hai người dính vào nhau, tựa hồ không bị cái lạnh ảnh hưởng đến.
Diệp Tử có chút thụ sủng nhược kinh (được yêu thương mà lo sợ), anh hỏi: “Hôm nay em sao vậy? Có tâm sự gì sao?”
Bạn gái nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay của chính mình, cúi đầu nói: “Quả nhiên vẫn là anh đối với em tốt nhất.”
“Xảy ra chuyện gì?”
“Không có gì.” Bạn gái dựa vào vai Diệp Tử, “Yêu anh chết mất, lão công!”
Diệp Tử không nhìn thấy, trên cổ tay cô bị bấm ra một vết máu.
Xe tàu hỏa từ từ dừng lại, Diệp Tử liền nhận được một cú điện thoại. Là Khương Văn gọi tới.
Nhưng mà, đầu bên kia điện thoại không phải là giọng nói của Khương Văn, mà là một anh em khác của Diệp Tử, Từ Triệt.
“Thằng khốn! Làm sao giờ mới nghe điện thoại, mày có biết tụi tao gọi bao nhiêu cuộc rồi không?? Tìm mày khắp nơi cũng không thấy, tụi tao còn tưởng mày xảy ra chuyện gì rồi!!!”
Đặt vào mối quan hệ như giờ anh cũng không căm ghét hắn nữa. Trên thực tế, anh còn có chút an tâm, quả thực chẳng hiểu vì sao.
Phim đôi khi sáng lên, đôi khi tối đi.
Ánh sáng thay đổi xen kẽ như vậy, Thỏ cũng không chú ý đến bộ phim. Hắn dựa vào ghế, nghiêng đầu, yên tĩnh chăm chú nhìn Diệp Tử. Hai mắt hắn hẹp dài, lông mi cong dài, sợi tóc mềm mại, khóe miệng hơi nhếch, lâu lâu thấp thoáng trong làn ánh sáng chớp tắt, rồi lại chôn vùi trong màn đêm.
Diệp Tử suy tư, bất tri bất giác, đã nhẹ giọng nói ra một câu. Rõ ràng trước đó anh đã từng cảnh cáo Thỏ, tuyệt đối không được nói chuyện với anh.
“Cậu làm sao lại bám dai như đĩa vậy?”
Trong bóng tối, hai mắt Thỏ trợn to lên, gò má trắng nõn ửng đỏ, rõ ràng rất kích động. Hắn đứng dậy, như là đứa trẻ được tặng kẹo, vui mừng hỏi: “A Tử, em có thể nói chuyện với anh rồi sao?”
Diệp Tử khó chịu: “Trả lời tôi.”
Thỏ không chút do dự: “Bởi vì em thích anh chứ sao.”
“…”
Ngữ điệu Thỏ nhu hòa, nhẹ nhàng: “Em chính là âm hồn dính lấy thân thể anh, anh đi đâu, em liền theo đó. Em vẫn sẽ nhìn anh. Tất cả của anh, em đều biết.”
Diệp Tử nhìn về phía màn hình: “Vậy giờ tôi đang nghĩ gì, cậu biết không?”
Thỏ suy nghĩ một chút, nói: “Đối với em, anh có rất nhiều nghi vấn. Nhưng, anh bây giờ, lại phiền lòng vì vấn đề khác. Không sao cả, A Tử, cứ ngủ một giấc là ổn thôi. Em vẫn sẽ ở bên cạnh anh.”
Diệp Tử nghĩ trong lòng, học sinh cấp ba bây giờ đều như thế sao? Hành động kỳ quái, nói chuyện buồn nôn…. Cũng thật là quái nhân.
Anh bất tri bất giác, ngủ thiếp đi. Đơn giản quên đi phiền não trong lòng mình.
Nhắm mắt lại, ngủ sâu, cả người thoải mái nhẹ nhõm.
Giờ khắc này đối với anh mà nói, tựa hồ hiện thực đã đổi chỗ cho mộng cảnh. Mộng cảnh mới là điều chân thực. Dần dần, anh có chút không nhận rõ thân phận của bản thân, quên đi chuyện muốn làm. Nguy hiểm, hoảng sợ, nghi hoặc, hoài nghi, toàn bộ đều biến mất.
Có người ghé vào tai anh nhẹ giọng nỉ non, như là cơn gió mềm mại, trong vắt như nước, nghe không rõ ràng được.
Đầu ngả vào nơi rất ấm áp, rất ấm áp.
Bất tri bất giác, mũi tự nhiên chua xót không thôi.
Trong mơ mơ màng màng, anh có thể cảm nhận được có một ngón tay lạnh lẽo đang nhẹ nhàng sờ sờ gò má mình, giống như đang chùi cái gì, liên tục lặp đi lặp lại.
Không nói rõ được, anh chỉ còn lưu lại một nguyện vọng trong đầu mình:
Chỉ nguyện cho thời khắc này dừng lại vĩnh viễn, giấc mộng ngưng đọng tại lúc này.