Người Giám Hộ - Wy Tử Mạch

Chương 10 :

Ngày đăng: 03:32 19/04/20


Khó có được một lần Yến Giác thấy Chung Hàn ở nhà vào ngày cuối tuần. Nhưng người này vẫn bận rộn như cũ, từ khi ăn sáng xong thì đều ở trong thư phòng không hề bước ra ngoài. Đã quá thời gian cơm trưa rồi nhưng người hầu không dám lên kêu Chung Hàn, sợ ảnh hưởng tới công việc của chủ nhân. Nhưng phải ăn thì mới sống được, Yến Giác có trách nhiệm không để người giám hộ của mình tuổi còn trẻ mà có tật xấu này nên bưng ly nước ấm tới gõ cửa phòng Chung Hàn.



Nhưng cửa lại bị khóa, người đến mở không phải là Chung Hàn mà là một cậu trai xa lạ, mắt phượng hẹp dài, ngũ quan thiên về âm nhu, quần áo cũng nữ tính, áo cổ V khoét sâu xuống, mang quần da, hệt như mặc đồ đi bar.



Y chưa bao giờ gặp qua người này, Yến Giác nhíu mày, cảnh giác hỏi:



“Anh là ai?”



Cậu trai đó đặt một tay lên tường, thân thể hơi nhướn về phía trước lộ ra lồng ngực trắng nõn, vây Yến Giác lại, cười yêu nghiệt: “Này bé cưng, tôi là ai cưng không cần biết. Mới tới hửm? Nhìn cũng đáng yêu đó chứ.”



Yến Giác siết chặt ly sứ trong tay, cố gắng kiềm chế không ụp ly nước ấm này lên đầu anh ta.



Người này như hoàn toàn không nhận ra Yến Giác đang tức giận, được một tấc lại muốn tiến thêm một thước: “Bé cưng thơm quá, nói cho anh trai biết tối qua dùng cái gì?”



“Mời anh tránh ra!”



Yến Giác gằn từng chữ một. Y thề, nếu người này không phải bước từ trong phòng của Chung Hàn thì y nhất định sẽ đá rớt cằm anh ta.



“Úi dà, sao lại giận thế chứ?” Cậu trai chẳng hề để ý mà cười.



Yến Giác lạnh mặt lặp lại một lần: “Phiền anh tránh ra, tôi muốn tìm Hàn gia.”



Anh ta ngoáy ngoáy lỗ tai: “Hàn gia đang bận, không muốn gặp ai hết.”



“Nếu không muốn gặp bất cứ ai thì sao anh có thể ở trong phòng được?”



“Hử? Là vì sao nhỉ?” Người này nghiêng đầu, cười mờ ám: “Bởi vì quan hệ của chúng tôi không tầm thường.”



“Rầm!”



Yến Giác đập mạnh ly nước lên cạnh cửa sổ: “Nếu thế thì không quấy rầy hai người nữa!” Nói xong liền xoay người rời đi.



Cậu trai bĩu môi tỏ vẻ vô tội.



Cuối thu thời tiết dần lạnh hơn, gió từ ngoài cửa sổ len vào khiến gã lập tức rụt cổ, không khách khí gì mà lấy ly nước ấm Yến Giác chuẩn bị cho Chung Hàn uống ừng ực.



“Gió thu thổi vào đũng quần này, đông lạnh tới làm thằng hai của tui cứng rắn.”




“Nhưng tên bạn trai của cậu cũng đâu phải người tốt lành gì, anh chỉ mới ám chỉ một chút là cậu ta đã leo lên giường anh rồi. Còn chuyện bỏ thuốc cậu, đâu phải cậu không sướng, anh còn bị cậu làm muốn đứt eo luôn, đó là lần đầu tiên của anh…” Hạ Viêm Tu oan ức giải thích, đôi mắt phượng câu nhân ánh nước, lông mi nhẹ nhàng run rẩy. Anh biết rõ làm sao để thể hiện mị lực của mình, anh biết mình là kiểu yêu thích của nhưng lúc này Thẩm Xuyên căn bản không để tâm.



“Hạ Viêm Tu, anh vẫn không biết mình sai ở đâu.” Thẩm Xuyên đẩy ra, trong mắt mang theo sự lạnh lẽo.



Hạ Viêm Tu lại nghe ra trong giọng nói của Thẩm Xuyên chất chứa nỗi thất vọng. Anh vội vàng ôm chặt người kia: “Tiểu Xuyên, anh sai rồi! Anh không bao giờ làm chuyện cậu không thích nữa đâu, tha thứ cho anh được không?”



Thẩm Xuyên cúi đầu nhìn gương mặt xinh đẹp của Hạ Viêm Tu, nâng cằm lên, chậm rãi vòng lấy cần cổ trắng nõn, từng chút từng chút bóp chặt: “Hạ Viêm Tu, tôi nói rồi. Đừng để tôi bắt được anh, nếu không…”



Hạ Viêm Tu không phản kháng, thậm chí chủ động dâng lên điểm yếu của mình. Anh chậm rãi tới gần Thẩm Xuyên, hơi thở ấm áp như có như không phun lên cằm đối phương, môi cọ xát: “Anh không sợ, cậu làm gì anh cũng được, anh không sợ đâu.”



Lúc  Thẩm Xuyên lao ra, Chung Hàn và Yến Giác vẫn ở phòng khách nghỉ ngơi. Hai người cùng đồng thời ngẩng đầu lên, đáy mắt mờ mịt.



Thẩm Xuyên đem lễ tiết tốt đẹp gì đó ném ra sau đầu, mặt xụ xuống, nổi giận đùng đùng rời đi. Một lát sau, Hạ Viêm Tu cũng đuổi theo, khóe miệng chảy máu, nhìn vô cùng chật vật.



Yến Giác há miệng ngạc nhiên, bối rối hỏi: “Bọn họ có chuyện gì vậy?”



Chung Hàn cúi đầu, tiếp tục xem văn kiện: “Anh em yêu nhau lắm cắn nhau đau, không ảnh hưởng tới toàn cục.”



Yến Giác trừng lớn mắt: “Thẩm Xuyên, Hạ Viêm Tu là anh em?”



Chung Hàn: “Cùng mẹ khác ba.”



Yến Giác cảm thán: “Tính cách quá khác nhau rồi…”



Chung Hàn cười: “Mỗi người một vẻ.”



Yến Giác bĩu môi, không hé răng.



Chung Hàn cầm lấy quả quýt để trên bàn, đưa tới trước mặt Yến Giác: “Ăn không?”



“Ăn.” Yến Giác nhận lấy.



“Vừa hay.” Chung Hàn cười dịu dàng, lại cầm một quả quýt nữa đưa tới: “Thuận tiện giúp người ba già này lột một quả đi.”



“…”