Người Giám Hộ - Wy Tử Mạch

Chương 9 :

Ngày đăng: 03:32 19/04/20


Tới nhà Chung Hàn nhiều ngày rồi, Yến Giác đã hoàn toàn thích ứng được với hoàn cảnh mới, có thể nói ở đây rất dễ chịu. Chung Hàn chưa bao giờ quản thúc y, hắn luôn quan tâm thăm hỏi mỗi ngày khiến Yến Giác dần cảm thấy rời khỏi ba ruột của mình là quyết định sáng suốt.



Chỉ là y không nghĩ tới sẽ gặp lại Yến Văn Sơn nhanh như vậy.



Chuẩn xác mà nói là y ngờ trước khi trả thù thì sẽ gặp Yến Văn Sơn.



Nơi gặp nhau là một hội đấu giá tư nhân.



Yến Giác vốn không có tư cách tham gia, là do Chung Hàn nói muốn dẫn y đi trải nghiệm. Vừa lúc y không có chuyện gì làm nên đi theo.



Ai ngờ thế nhưng lại không may đụng phải Yến Văn Sơn. Gã không phải đi một mình mà còn mang theo đứa con riêng Yến Hằng.



Rất nhanh sau đó, Yến Hằng nhanh chóng phát hiện được Yến Giác đang đứng gần đấy. Gã thấy bên cạnh Yến Giác không có những người khác, cười ác liệt lớn mật đi qua.



“Ai dà, đây không phải là em trai thân yêu của tao sao?”



Yến Giác chả để ý làm như không thấy gã.



Nhưng Yến Hằng đem sự im lặng của Yến Giác thành yếu đuối, mở miệng khiêu khích: “Mày không chết thật đáng tiếc mà, ngày đó sau khi trở về tao luôn theo dõi TV ngóng trông có thể thấy tin tức “Tại kho hàng bỏ đi ở ngoại ô thành phố X phát hiện một thi thể nam sinh trung học bị bắn chết, không rõ nguyên nhân.””



Yến Giác cười nhạo: “Không được như mong muốn của mày, thật có lỗi quá.”



Yến Hằng chẳng quen nhìn y lên mặt đáp trả: “Đừng ở trước mặt tao mà ra vẻ. Không nghĩ thủ đoạn của mày cũng ghê gớm thật, có thể khiến Chung Hàn tình nguyện xuất nhân lực cứu mày, tao đây đã xem thường mày rồi.”



Yến Giác không muốn nghe mấy lời vô nghĩa này, lạnh mặt thấp giọng nói: “Tao nếu là mày thì sẽ ngoan ngoãn câm miệng, thành thật làm đứa con ngoan.”



Yến Hằng lắc đầu có hơi hoảng sợ, rụt cổ, không phục mà nói: “Tao không làm vậy thì sao?”



“Vậy tao sẽ đánh đến khi mày bị dọa đái ra quần thêm lần nữa, ngoan ngoãn gọi tao là ba mày!”



Yến Giác ở cạnh Chung Hàn không phải không có tiến bộ, ít nhất đã học được ba phần khí thế của Chung Hàn. Dù chỉ ba phần nhưng cũng đã dọa cho Yến Hằng sợ tới mức thụt lui về sau. Yến Hằng lo Yến Giác nhận ra mình hèn mọn lui bước, chột dạ kêu lên: “Mày dám?”



Yến Giác mỉm cười: “Đoán xem.”


Chung Hàn cười: “Tôi là người chú trọng hành động, Yến thiếu muốn cảm ơn thì phải biểu hiện gì đó chứ.”



Yến Giác gật đầu: “Được.”



Yến Giác không nói sai, sau khi ăn cơm tối y thật sự đi tìm Chung Hàn chuẩn bị cảm ơn, cơ mà phương thức lần này tuyệt đối là bình thường.



Lúc Yến Giác đi vào, Chung Hàn và Thẩm Xuyên còn đang bàn chuyện. Yến Giác gõ cửa, Chung Hàn tùy y ngồi trên sô pha, không hề có ý che giấu mà tiếp tục nói chuyện làm ăn.



“Hàn gia yên tâm, nơi đó tôi sẽ tăng mạnh quản lý nghiêm ngặt.”



“Tốt. Đúng rồi Thẩm Xuyên…” Chung Hàn nhìn Thẩm Xuyên, trên mặt có chút do dự: “Hạ Viêm Tu cuối tuần về nước.”



Thẩm Xuyên sửng sốt một chút, sau đó lập tức khôi phục vẻ vô cảm của mình: “Tôi đã biết, Hàn gia.”



Chung Hàn trầm mặc trong chốc lát, cuối cùng lựa chọn không nhiều lời nữa, vẫy tay: “Thôi, mấy đứa đều đã lớn rồi, hẳn không cần anh nhọc lòng nữa?”



Thẩm Xuyên đẩy đẩy mắt kinh, rũ mắt xuống: “Vâng, em sẽ xử lý tốt. Đại ca hãy nghỉ ngơi sớm đi.”



Vốn dĩ Yến Giác đã nghe thấy có hơi mơ màng, lúc Thẩm Xuyên gọi hắn là đại ca thì đần mặt luôn. Sau khi Thẩm Xuyên rời đi, Chung Hàn có chút mệt mỏi tựa lưng vào ghế, nhắm mắt dưỡng thần. Yến Giác cân nhắc trong chốc lát, chủ động đi qua, đặt mông ngồi lên chân hắn.



Chung Hàn mở mắt ra, nhướn mày hỏi: “Yến thiếu, cậu đây là?”



“Dùng hành động để cảm ơn.” Nói xong rồi không để hắn kịp phản ứng mà cầm lấy một chân Chung Hàn lên vuốt ve.



Kĩ thuật nằm ngoài dự đoán, rất không tồi.



Chung Hàn giãn lông mày ra, thân thể chậm rãi thả lỏng.



Yến Giác là người có tâm, y luôn rất để ý đến hai chân của Chung Hàn, ngày thường không có việc gì đều xem sách xoa bóp mát xa, tuy không có khả năng điều trị tận gốc nhưng mát xa có thể khiến cơ bắp tốt hơn. Chẳng rõ vì sao mà Yến Giác lại không muốn những đường cong cơ bắp rắn chắc trên đùi Chung Hàn biến mất.



Thời gian trôi qua từng phút từng giây, chóp mũi Yến Giác đã toát ra tầng mồ hôi mỏng, lực độ lại vẫn giữ nguyên sự nghiêm túc như cũ, không có một chút qua loa nào.



Chung Hàn không kêu y dừng lại, chỉ cong khóe miệng, nửa thật nửa đùa nói: “Con nuôi thật ngoan…”