Người Giám Hộ - Wy Tử Mạch
Chương 12 :
Ngày đăng: 03:32 19/04/20
Yến Giác bị thương không hẳn là nặng nhưng tuyệt cũng chẳng nhẹ, tay trái thì gãy, dạ dày xuất huyết, nơi khác đều bị thương ngoài da.
Lúc tỉnh lại đã là sáng ngày hôm sau.
Nhìn căn phòng xa lạ không có người quen thuộc, tâm tình Yến Giác hơi hụt hẫng.
“Cậu thấy thế nào rồi?”
Người hỏi y là một nữ bác sĩ ôn nhu, khi cười rộ lên trông rất hiền hòa. Cổ họng Yến Giác hơi khô khốc, ho nhẹ vài tiếng mới trả lời: “Vẫn ổn.”
Bác sĩ buông bệnh án trong tay: “Đừng quá lo lắng, không có vấn đề gì lớn, tĩnh dưỡng cho tốt là được.”
“Vâng.”
Yến Giác nhìn hoa quả trong rổ và vài vật dụng hằng ngày, thấp giọng hỏi: “Bác sĩ, hôm qua ai đưa tôi tới đây vậy?”
“Là ngài Chung đó, ngài ấy bồi cậu một đêm sáng nay mới rời đi. Trước khi đi còn dặn tôi đúng giờ báo cáo tình trạng của cậu nữa.” Bác sĩ cười cười, lại bổ sung thêm một câu: “Rất để tâm đến cậu đó.”
Tai Yến Giác đỏ lên, nội tâm trống rỗng lúc trước giống như được lấp đầy từng chút một, y cúi đầu nhìn chăn, không nói lời nào.
Bác sĩ: “Có chuyện gì thì cứ gọi tôi.”
Yến Giác gật gật đầu: “Vâng, cảm ơn ạ.”
Chung Hàn mời cho y một hộ sĩ, tuổi không lớn, làm việc nhanh nhẹn lại cẩn thận, tính cách ổn trọng, nói chuyện phiếm cũng không khiến Yến Giác cảm thấy xấu hổ.
Yến Giác ở phòng đơn, cảnh sắc ngoài cửa số rất không tồi. Sau khi dùng bữa trưa thanh đạm xong, Yến Giác nằm trên giường mơ màng rồi ngủ thiếp đi.
Khi tỉnh lại lần nữa, y thấy được Chung Hàn.
Sắc mặt Chung Hàn lạnh băng, ánh mắt sâu thẳm nhìn chăm chú ngoài cửa sổ, không biết đang suy nghĩ về điều gì.
“Hàn gia.” Yến Giác gọi.
Chung Hàn quay đầu, nhìn Yến Giác biểu tình của hắn mới hơi chút hòa hoãn, ôn nhu hỏi: “Còn đau không?”
Chung Hàn buông y ra: “Lấy đau ngănn ngứa, đây là phương thức cổ truyền đó.”
Yến Giác trợn trắng mắt, tức muốn hộc máu mà chui vào bồn tắm, xoay đầu không để ý đến hắn nữa.
Cơ mà, phương pháp này của Chung Hàn xác thực hữu hiệu bởi vì mông y chợt không thấy ngứa nữa, nhưng tâm lại nhộn nhạo…
Chung Hàn bất đắc dĩ, chủ động tới gần, mở vòi sen, đem nước chậm rãi tưới lên đầu vai y: “Yến Giác.”
Yến Giác nghi hoặc ngẩng đầu.
“Về sau mọi chuyện đừng quá xúc động, đặc biệt là đối mặt với Lương Dương, đáp ứng tôi.”
“… Được.”
Yến Giác gục đầu xuống, nhìn hoa văn trên gạch sứ, trầm mặc hồi lâu, lâu tới mức Chung Hàn cho rằng y sẽ tức giận.
“Xin lỗi.” Y nói.
“Thật sự rất xin lỗi…” Y lặp lại lần nữa.
Chung Hàn không cách nào nói được đó là loại tâm tình gì, phảng phất như có một chất ăn mòn chảy khắp người hắn, nuốt lấy lục phủ ngũ tạng khiến tâm hắn đau đớn. Hắn vươn tay nhẹ nhàng xoa vết thương bên khóe môi của Yến Giác.
Miệng vết thương bị lòng bàn tay nhè nhẹ vuốt ve qua, trong phúc chốc truyền tới cảm giác vừa ngứa vừa đau, tựa như có một dòng điện nhỏ đánh lên người y.
“Cậu không sai…” Ngón tay Chung Hàn nhẹ nhàng dời đi, xoa nhẹ trán Yến Giác rồi chậm rãi cúi đầu, môi hôn xuống ấn đường của Yến Giác: “Nói xin lỗi phải là tôi. Là tôi không bảo vệ tốt cho cậu.”
“Xin lỗi…”
Hắn nói một lần.
“Thật sự rất in lỗi.”
Hắn lại nói một lần nữa.