Người Giám Hộ - Wy Tử Mạch
Chương 13 :
Ngày đăng: 03:32 19/04/20
Đêm xuống, Chung Hàn không rời đi nên chiếc giường đơn cứ thế bị hai tên đàn ông nằm chen chúc nhau.
Một người không thể đụng vào cánh tay, người còn lại thì không thể đụng tới chân.
Chung Hàn nghiêng người, cánh tay tự nhiên vòng qua hông Yến Giác. Đây là lần thứ hai mà hai người chung chăn gối, tim Yến Giác đập so với lần đầu còn nhanh hơn. Y đưa lưng về phía hắn, hướng mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.
Chung Hàn dựa vào y rất gần, hơi thở ấm áp không thể tránh khỏi phun lên sau đầu y, truyền đến cảm giác tê dại khiến cổ họng Yến Giác bỗng dưng ngứa ngáy.
“Yến Giác?”
“Sao?”
Thật lâu sau thanh âm trầm thấp của Chung Hàn mới vang lên: “Tôi không phải không có cách đối phó với Lương Dương, tôi chỉ không thể động tới gã, chỉ cần Lương Thất còn sống thì tôi không xuống tay được.” Chung Hàn tới dài, ôm chặt eo Yến Giác: “Mẹ tôi lúc tôi tám tuổi đã chết, tình cảm chân thành của bà bị người kia phản bội nên bà không thể tiếp thu sự thật rằng mình đã bị vứt bỏ nên lựa chọn cùng cha tôi đồng quy vu tận. Cứ như vậy, tôi và em trai trở thành cô nhi, được đưa tới Viện phúc lợi. Tôi ở nơi đó mới biết Thẩm Xuyên, Hạ Viêm Tu và mẹ cậu. Tôi vẫn nhớ rõ lần đầu tiên nhìn thấy mẹ cậu, cô ấy mặc chiếc váy trắng, cầm theo rất nhiều đồ ăn vặt, mỗi lần gặp đều cười rất mực ôn nhu đối với chúng tôi. Mẹ cậu tính tình thiện lương, quyên tặng rất nhiều tiền và đồ dùng sinh hoạt cho Viện phúc lợi, mỗi món quà sinh nhật của tôi và em trai đều do mẹ cậu tặng. Với chúng tôi, cô ấy là chị, là ân nhân, kẻ từ đó tôi đã luôn nghĩ tương lai nhất định sẽ báo đáp cô ấy, dù cô ấy muốn tôi làm gì, tôi đều nguyện ý.”
Yến Giác không lên tiếng mà chỉ lẳng lặng lắng nghe.
“Mọi người đều nói niên thiếu khinh cuồng, tôi lúc mười bốn tuổi không thỏa mãn với cuộc sống khi ấy nên đã bắt đầu dốc sức làm việc. Chỉ cần có tiền, tôi có thể làm mọi thứ, chỉ với tính cách ấy mà tôi được Lương Thất thưởng thức. Ông ta là Bá Nhạc của tôi, ông dạy tôi đánh giặc, dạy tôi kiếm tiền, dạy tôi đoạt địa bàn, dạy tôi bò về phía trước. Thậm chí lúc tôi làm sai đã không tiếc cắt ngón tay mình để bảo vệ tôi, nhiều lần cứu tôi từ trong hiểm cảnh. Từ đó tôi cam tâm tình nguyện vì ông ta bán mạng. Sau đấy, Thẩm Xuyên, Hạ Viêm Tu và em trai tôi lớn lên cũng đều đi cùng tôi.”
“Khi đó, tuy không kiếm được nhiều tiền nhưng chúng tôi ở bên nhau rất thoải mái, chẳng cần băn khoăn về cái này, lo âu đến cái kia. Lương Thất không có con nên vẫn luôn đối xử với tôi như con ruột của ông, dường như đã sớm điều động nội bộ để tôi sẳn sàng kế thừa sự nghiệp của ông, nhưng thế sự khó liệu, Lương Dương lại xuất hiện.”
Nói đến kẻ này, đáy mắt Chung Hàn phun trào hận ý: “Gã ta là tên điên, một kẻ điên hám quyền lực. Vì muốn bài trừ hết cản trở, thanh trừng tôi, gã và đồng bạn nhiều lần bày kế hãm hại muốn dẫn tôi vào chỗ chết, rồi lại nhiều lần bị tôi hóa giải hết. Có thể là do tôi thắng quá nhiều nên quá mức tự tin, chính vì vậy mà đã cướp đi sinh mạng của em trai tôi, hai chân của tôi.”
Chung Hàn siết chặt lấy eo Yến Giác, cánh tay vì dùng sức quá mức nên hơi phát run: “Lương Thất biết tôi sẽ không bỏ qua như vậy nên hào phóng cho tôi mấy vụ kiếm tiền trong tay để bồi thường. Còn nói bóng gió nhắc nhở tôi không được quên lúc trước mạng tôi là do ai bảo vệ. Ngay lúc đó tôi chỉ có thể nhẫn.”
Yến Giác vươn tay nắm lấy mu bàn tay Chung Hàn, vuốt ve an ủi hắn. Chung Hàn cười lạnh: “Lương Thất hoành hành giang hồ nhiều năm như vậy, sóng to gió lớn nào mà chưa thấy qua, lúc tuổi già lại phạm phải sai lầm cấp thấp này. Ông ta có thể bảo hộ Lương Dương nhất thời, nhưng không thể bảo hộ gã cả đời. Loại người như Lương Dương nào đảm đương nổi chuyện lớn gì, chỉ biết kế hèn, khiêu khích người khác. Làm người cầm súng, chân chính phải đề phòng chính là mấy lão già đằng sau gã kia, bên ngoài ủng hộ mà bên trong lại nảy sinh tâm tư khó lường.”
“Cho nên anh đang đợi.” Yến Giác không ngu ngốc, y đã hiểu rõ ý của Chung Hàn.
Vì thế, mới sáng sớm Yến Giác cánh tay bó bột, mặc một thân trang phục vận động, chạy vòng vòng trước vườn hoa bệnh viện. Mà huấn luyện viên Hạ Viêm Tu lại ngồi trên ghế dài nhàn nhã bắt chuyện với hộ sĩ, vừa nói vừa cười, mặt mày hớn hở.
Nội tâm Yến Giác rất muốn đánh cái tên suốt ngày thích dụ dỗ người khác như anh ta. Không! Không chỉ dụ dỗ mà ngay cả con gián ven đường, cho dù không động gì tới nó mà chỉ cần liếc thôi Hạ Viêm Tu đã có thể khiến nó mang thai! Đây là bệnh! Cầu điều người đến trị gấp!
Yến Giác cắn răng, mệt đến thở hồng hộc, Hạ Viêm Tu thích ý uống trà sữa hộ sĩ mua cho anh, nâng mũi chân hỏi: “Yến thiếu chạy xong rồi sao?”
Yến Giác cong eo, hai tay chống đầu gối, đổ mồ hôi đầm đìa gật đầu.
Hạ Viêm Tu cười: “Thật tốt quá. Chúng ta tiến hành hạng mục tiếp theo.”
Hạ Viêm Tu rất có kinh nghiệm, anh thông qua quan sát cơ bắp của Yến Giác chỉ định kế hoạch huấn luyện, luyện tập cường độ lớn nhưng không tổn thương đến bất cứ cơ năng nào của thân thể, ngoài ra theo từng ngày rồi chậm rãi tăng dần lên, sẽ không sinh ra cảm giác áp lực nặng nề.
Yến Giác tuy rằng không thích Hạ Viêm Tu nhưng vẫn nghiêm túc tập luyện, y không muốn trở thành gánh nặng của Chung Hàn, càng không muốn để hắn phải lo lắng bất an. Nếu lỡ sau này có gặp phải tên điên nào, đánh không lại thì chạy cho nhanh! Cứ như vậy huấn luyện thể năng tới khi Yến Giác khỏi hẳn mới dừng.
Ngày xuất viện, Chung Hàn tự mình tới đón y, hắn cười đánh giá Yến Giác: “Mấy ngày không thấy, Yến Giác giống như càng thêm đẹp mắt. Eo thon hơn, mông cũng vểnh cao. Không tồi!”
Yến Giác nhìn hắn, hỏi lại: “Anh vừa lòng chứ?”
Chung Hàn hơi giật mình, hình như bị Yến Giác phản kích khiến hắn trở tay không kịp.
Yến Giác không để hắn suy nghĩ gì đã ghé sát gần hắn hỏi lại lần nữa: “Hàn gia, dáng người của tôi có khiến anh vừa lòng không?”
Chung Hàn cười: “Vừa lòng, từ đầu đến chân tôi đều vô cùng vừa lòng.”
“Vậy là tốt rồi.” Yến Giác gật đầu, quay mặt ra cửa sổ, môi mấp máy theo điệu nhạc nào đó…