Người Giám Hộ - Wy Tử Mạch

Chương 14 :

Ngày đăng: 03:32 19/04/20


Huấn luyện của Hạ Viêm Tu vẫn chưa kết thúc, sau khi Yến Giác vào đại học, thời gian rảnh đều bị Hạ Viêm Tu chiếm dụng. Khi Yến Giác thấy Hạ Viêm Tu đứng trước cổng trường, nội tâm nhất thời không thể khống chế được mà rít gào.



Hạ Viêm Tu ngậm điếu thuốc dựa vào cửa xe, vốn dĩ dáng người của anh đã tốt còn cộng thêm gương mặt đẹp nên tự nhiên hấp dẫn không ít ánh mắt của nữ sinh cùng tiếng thét chói tai, thậm chí có người lớn mật lấy điện thoại ra chụp ảnh.



Yến Giác vốn định quay người rời đi nhưng Hạ Viêm Tu đã thấy được y.



“Yến thiếu! Ở đây nè!”



Hạ Viêm Tu trắng trợn phất tay, tươi cười đầy mặt.



Mí mắt Yến Giác giật giật, dưới ánh mắt của đông đảo nữ sinh, y phải miễn cưỡng leo lên xe Hạ Viêm Tu.



“Nữ sinh trường này đều rất chất lượng, sao Yến thiếu không tìm một người đi?”



Yến Giác chống má: “Không thời gian, không tinh lực.”



Hạ Viêm Tu làm mặt quỷ với y: “Tuổi trẻ tốt như vậy mà không làm phong phú đời sống thì quá đáng tiếc rồi.”



Yến Giác rũ mí mắt: “Tôi là người đứng đắn, không quan hệ loạn nam với nữ.”



“Vậy quan hệ nam nam thì sao?” Hạ Viêm Tu nghiêng đầu đối mắt với y, bên miệng nhếch lên độ cung kín đáo.



“…” Yến Giác dời mắt đi, lãnh đạm nói: “Nhạt nhẽo.”



Hạ Viêm Tu cười ha ha: “Tiểu Yến Tử thanh tâm quả dục quá đi, cơ mà tôi thích.”



Yến Giác khịt mũi coi thường, qua một lúc lâu sau mới mở miệng hỏi: “Dung ma ma, hôm nay chúng ta luyện cái gì?”



Hạ Viêm Tu chớp mắt nhìn y, phun ra hai chữ: “Luyện súng.”



Hạ Viêm Tu dẫn y tới sân bắn.



Yến Giác phát hiện từ khi y tới nhà Chung Hàn, y đã hy sinh không ít lần đầu tiên. Lần tới sân bắn này cũng là lần đầu.



Trên sân sớm đã có người luyện tập. Vóc dáng đối phương rất cao, mặc một thân đồ vận động màu đen, mang theo tai nghe, cánh tay nâng thẳng, chuẩn xác nhắm vào bia ngắm.



Hạ Viêm Tu ngả ngớn huýt sáo: “Bắn đẹp đấy.”



Đối phương tháo tai nghe xuống, xoay người. Yến Giác lúc này mới thấy rõ mặt, ra là Thẩm Xuyên.



Thẩm Xuyên thấy Yến Giác tới, hơi khom người, theo lễ tiết chào hỏi: “Yến thiếu.”



Hạ Viêm Tu gặp Thẩm Xuyên chốc đã biến thân thành keo da chó, không biết xấu hổ mà dán lên người cậu: “Tiểu Xuyên, thấy anh sao không nói lời nào. Tiểu Xuyên, anh ở nhà Hàn gia không thoải mái chút nào cả. Tiểu Xuyên…”



Yến Giác nổi da gà, không thèm để ý tới Hạ Viêm Tu mặt nóng dán mông lạnh, dưới chỉ đạo của huấn luyện viên mà mặc đồ phòng hộ vào.
Đáy mắt Thẩm Xuyên dâng lên sự mãnh liệt cuộn trào, cậu tùy ý ném súng đi, kéo dây lưng bên hông Hạ Viêm Tu ra rồi siết tay anh ta lên. Sau đó cởi quần dài của Hạ Viêm Tu, ngón tay không lưu tình mà đút vào quần lót, nhanh nhẹn sờ soạng cửa sau, không chút nghĩ ngợi mà cắm vào một ngón tay.



“A!”



Huyệt khẩu hơi khô khốc thình lình bị dị vật xâm lấn, Hạ Viêm Tu không thích ứng kịp mà nhăn mày.



Thẩm Xuyên cười khinh miệt, tàn nhẫn nói: “Đau không? Anh sợ đau sao?”



“Không…” Hạ Viêm Tu lắc đầu, mông dùng sức thít chặt, không sợ chết mà tiếp tục dụ dỗ: “Không đau. Cứ ở bên trong, anh thích cậu ở trong anh, tàn sát thế nào cũng được, chỉ cần là cậu…”



Ánh mắt Thẩm Xuyên trầm xuống, không có một chút thương tiếc nào, như ý nguyện của anh ta mà cắm thêm một ngón tay.



Hai ngón tay ở bên trong căng cửa động không ngừng co rút, tùy ý ra vào, đem nơi bí ẩn chơi đến muốn hỏng mất.



Tay siết chặt, cánh tay bị nâng cao quá mức, biểu tình như thống khổ lại như sung sướng, tiếng kêu rên rỉ không ngừng tràn ra.



“Câm miệng.”



Thẩm Xuyên dùng tay che miệng Hạ Viêm Tu lại, không để lọt ra âm thanh rên rỉ câu hồn nào, sau đó cúi đầu cắn lên cần cổ thon dài của Hạ Viêm Tu.



Hàm răng bén nhọn chậm rãi xuyên qua làn da mềm mại, hương vị ngọt ngào tràn ra trong miệng. Giờ phút này, Thẩm Xuyên giống như vampire tinh tế thưởng thức vị ngọt của máu, đầu lưỡi đảo quanh liếm láp dấu răng.



“Ứm…”



Hạ Viêm Tu hưởng thụ loại khoái cảm khác người này, híp mắt nâng cao mông mình lên.



Yến Giác thề, y tuyệt đối không có cố ý xông tới.



Khi y luyện xong xạ kích, bọn Thẩm Xuyên đã sớm chẳng thấy đâu, Yến Giác cũng không đi tìm, uống nước rồi chậm rãi tới phòng nghỉ. Vốn dĩ y muốn nghỉ ngơi ở đó, ai ngờ lại trùng hợp như vậy.



Muốn làm chuyện này sao không khóa cửa cho kỹ vào!



Y nghi ngờ bàn tay mình có chứa năng lực thần thánh, đẩy cửa ra cũng có thể chiêm ngưỡng được cảnh hai anh em ở bên trong chơi trò em đẩy anh tới.



Đầu óc nháy mắt nổ tung.



Yến Giác phản ứng nhanh siêu quần, đóng cửa rồi bước ra ngoài, tới nơi không có ai mới ngồi xổm xuống thở dốc, đỏ mà đần người ra.



Hình ảnh vừa nãy đã chấn động quá mức khiến y không kìm được mà mơ màng, cùng cảnh đó mà đổi thành vai chính là y và…



A!!!



Yến Giác nhe răng, vò đầu bứt tóc.