Người Giám Hộ - Wy Tử Mạch

Chương 17 :

Ngày đăng: 03:32 19/04/20


Chung Hàn đi theo người hầu vào phòng trong cùng trên tầng hai.



“Ngài Chung, mời.” Người hầu cung kính đẩy cửa phòng ra.



Chung Hàn đẩy bánh xe về phía trước tiến vào phòng, mà Thẩm Xuyên ở sau lại bị ngăn ngoài cửa.



Ánh mắt Thẩm Xuyên đột nhiên trầm xuống, buốt lạnh liếc người hầu, nói với Chung Hàn: “Hàn gia, tôi ở ngoài cửa.”



Chung Hàn gật đầu để cậu yên tâm.



Cửa phòng lại bị đóng lại lần nữa.



Trong phòng thiết kế theo phong cách Châu Âu xa hoa, trên vách tường treo mấy bức tranh sơn dầu thoạt nhìn rất có giá trị.



Trong phòng không phải chỉ có một mình Chung Hàn.



Đứng sát cửa sổ còn có một người đàn ông.



Y đưa lưng về phía Chung Hàn, tây trang được cắt may độc đáo tôn lên vòng eo tinh tế, đôi chân dài thẳng tắp. Y tiêu sái chuyển động cơ bida trong tay, chậm rãi xoay người lộ ra mặt nạ màu bạc: “Ngài Chung có nguyện ý cùng tôi chơi một ván chứ?”



Chung Hàn cười theo lễ tiết: “Chung mỗ tất nhiên là nguyện ý, chỉ là thân thể Chung mỗ có tật không thể khiến ngài đây tận hứng.”



Người đàn ông đeo mặt nạ nhún vai tỏ vẻ không sao, dùng đầu cơ cọ cọ đỉnh chóp gậy bida: “Thật đáng tiếc. Nếu vậy thì mời ngài Chung xem tôi đánh xong trận này đi.”



Y ghé vào mặt bàn, hai chân bước lên đứng thẳng, trọng tâm thân thể nghiêng về phía trước, năm ngón tay mở ra để tay trái cầm chặt gậy bida nhắm chuẩn vào, lấy khớp xương khuỷu tay làm điểm tựa, linh hoạt thúc về phía trước.



“Đã chạm!”



Quả cầu màu trắng được tiếp một lực vừa phải để lăn về phía trước làm nhiều quả cầu chạy tán loạn, quỹ đạo như được dày công tính toán qua. Chỉ nghe hai tiếng lụp thụp vang lên, hai quả cầu lần lượt đổ xuống.



Đây là mở đầu thành công, Chung Hàn không chút nào bủn xỉn vỗ tay.



Người đàn ông đeo mặt nạ cười nhếch miệng, tư thế ưu nhã tiếp tục đánh bida.



Bắt đầu còn thuận lợi, mỗi lần lọt một quả cầu cho đến lần thứ sáu thì xuất hiện khó khăn, vị trí quả cầu có chút khó, chỉ hơi vô ý là sẽ đánh lạc hướng.



Y ngừng lại, gậy bida chuyển động trong tay, trầm tư trong chốc lát. Sau đó y cởi bỏ áo khoác âu phục, tiêu sái ném sang một bên. Xem ra là do áo khoác hạn chế y phát huy.



Không có gì bất ngờ xảy ra, phía dưới áo khoác âu phục là sơ mi trắng, dưới ánh đèn vàng nhạt hơi lộ ra màu da, vòng eo tinh tế lộ rõ không sót gì.
Hắn nói: “Yến thiếu, nếu đã trở lại sao không về nhà thăm người ba già này?”



Yến Giác rốt cuộc vẫn trở về đại trạch Chung gia, bất quá đã là sáng ngày hôm sau.



Trên bàn ăn là món mà Yến Giác thích. Y cởi áo khoác, ưu nhã ngồi bên trái Chung Hàn, hơi mỉm cười: “Hàn gia.”



“Ừ.” Chung Hàn cầm đũa thành thạo gắp đồ ăn cho Yến Giác.



Yến Giác vui vẻ nhận: “Cảm ơn, Hàn gia.”



Chung Hàn quay đầu, làm như lơ đãng hỏi: “Trở về từ khi nào?”



Yến Giác nhai đồ ăn trong miệng rồi nuốt xuống, không nhanh không chậm đáp: “Một tuần trước.”



Chung Hàn hỏi: “Sao không báo tôi một tiếng?”



Yến Giác nghiêng đầu, nhếch khóe miệng: “Hàn gia không phải hy vọng tôi lớn lên tự lập sao? Tôi vẫn luôn nghe ngài nên tự mình trở lại cũng không muốn phiền ngài.”



Chung Hàn có thể nghe ra ý oán trách ít nhiều từ trong lời nói ấy. Thời gian ba năm, Yến Giác thay đổi không ít, từ một thiếu niên cái gì cũng không biết biến thành một thanh niên ưu tú mê người. Vì để Yến Giác nghĩ kỹ, Chung Hàn tránh không tiếp xúc quá nhiều. Mỗi năm nhiều nhất là đi thăm y một lần, có chuyện quan trọng cũng chỉ trò chuyện qua video, thời gian còn lại đều không quan tâm, đương nhiên đây chỉ là mặt ngoài, còn quan tâm ngầm nhiều hay ít thì không thể biểu lộ thôi.



“Tôi ăn no rồi.”



Yến Giác nhanh chóng dùng xong bữa sáng, buông đũa, xoay người lấy áo khoác.



Chung Hàn theo bản năng nhíu mày: “Yến thiếu sao lại vội như vậy?”



Yến Giác cong khóe miệng: “Hàn gia, Yến thiếu thì không vội nhưng Yến tổng lại rất bận.”



Y mặc xong áo khoác rồi đi tới bên người Chung Hàn, dựa vào bàn cúi mặt xuống.



“Hàn gia.”



Chung Hàn ngẩng đầu, đối mắt với thanh niên.



Yến Giác ngẩn người, hơi che khuất một bên mắt. Y vươn tay cọ vết sữa không quá rõ bên khóe miệng hắn. Sau đó dưới ánh mắt rất có tính công kích của Chung Hàn, bình tĩnh để bên môi mình dùng đầu lưỡi khẽ liếm.



“Ba ba, tối tôi sẽ về.”