Người Giám Hộ - Wy Tử Mạch
Chương 18 :
Ngày đăng: 03:32 19/04/20
“Yến Giác! Ở đây!”
Nam nhân vẫy tay, một tay cắm túi, chân trước di di điếu thuốc.
Yến Giác cởi âu phục, mở cửa xe, tiêu sái ngồi lên: “Minh Nghị, thật ngại quá, đã để cậu đợi lâu như vậy.”
Đỗ Minh Nghị, bạn tốt đại học kiêm đối tác của Yến Giác, hai người có thể nói là không đánh không quen biết. Diện mạo Yến Giác xuất chúng, vô luận ở đâu đều có thể hấp dẫn không ít cô gái. Lúc ấy bạn gái của Đỗ Minh Nghị cũng không thể thoát khỏi mị lực của Yến Giác nên vứt bỏ Đỗ Minh Nghị tự nguyện quỳ gối dưới chân Yến Giác. Biết được điều đó, Đỗ Minh Nghị giận ngập trời, muốn cùng Yến Giác đánh một trận tử chiến. Đương nhiên, kết quả tất nhiên là Yến Giác toàn thắng. Sau đó Đỗ Minh Nghị biết Yến Giác không có hứng thú với bạn gái mình nhưng vẫn không cam lòng, khắp nơi đều để mắt đến Yến Giác, dần dần hai người liền thân thiết.
Đỗ Minh Nghị nhà giàu, là cháu trai nữ vương súng ống đạn dược – Hắc phu nhân, bất quá cậu ta còn có anh trai rất ưu tú nên từ nhỏ đã sinh hoạt dưới bóng anh trai, bị áp chế nhiều năm nghẹn một cỗ khí muốn xông ra tự mình lập một mảnh trời riêng. Vậy nên ăn nhịp với Yến Giác, hai người cùng mở công ty. Yến Giác và Đỗ Minh Nghị không phải kẻ đầu phường xó chợ, có tầm nhìn xa trông rộng, trong nhà còn nâng đỡ nên nhanh chóng hô mưa gọi gió.
Đỗ Minh Nghị đốt điếu thuốc: “Cậu cùng tớ cần gì khách khí nữa. Tớ còn tưởng ít nhất chờ cậu thêm mấy tiếng nữa, tiểu biệt thắng tân hôn mà, cậu cùng ba cậu chắc sẽ làm một trận ân ái nồng thắm. Ai ngờ tốc chiến tốc thắng.”
Yến Giác điều chỉnh cổ áo, tâm đắc mà nói: “Cậu không hiểu, thế công quá hung mãnh sẽ đem đến hiệu quả ngược lại. Lưới này còn chưa thu nhỏ tới miệng thì không thể mở ra.”
“Yến tổng thật ghê gớm! Kinh nghiệm đầy mình!”
Yến Giác cười nhàn nhạt, sau đó nghiêm mặt nói: “Sự tình làm tới đâu rồi?”
“Ổn ổn. Tớ làm thì cậu yên tâm đi, thu mua hợp đồng, tất cả đều tốt.” Nói xong rút trong túi ra một tệp văn kiện đưa cho Yến Giác: “Cậu không ở đó quả thật đáng tiếc. Cái mặt già của ông ba nhà cậu rất đặc sắc đấy.”
Yến Giác cười lạnh: “Trách cũng chỉ có thể trách ông ta quá vô dụng, vội vã độc tài công ty rồi không có năng lực đảm nhận trọng trách. Kết cục đều là do ông ta phải nhận.”
Đỗ Minh Nghị giả vờ sợ hãi run rẩy, giọng điệu cợt nhả mà nói: “Yến tổng thật đáng sợ quá mà, vô tình bạc bẽo~”
Yến Giác dùng ngón tay vuốt tóc mái ra sau đầu, nhướn mày hỏi: “Còn có thể vô tình hơn nữa, muốn xem không?”
Đỗ Minh Nghị nháy mắt hưng phấn như fan mê muội, trong miệng hô to: “Muốn muốn muốn!”
“Vậy cần mẫn lái xe đi, nếu không thu cậu vé vào cửa.”
“Được rồi!”
Yến Giác lấy khăn tay tùy thân, ưu nhã lau tay, giống như mới chạm vào đồ vật gì dơ bẩn lắm, đem vết bẩn trên tay lau thật sạch rồi tùy tiện ném đi, khăn tay rơi xuống thùng giấy trước mặt Yến Văn Sơn.
Y không thèm liếc tới một nhà ba người Yến Văn Sơn phẫn uất bất bình, tâm tình sung sướng huýt sáo cùng Đỗ Minh Nghị sóng vai đi vào biệt thự.
Trong phòng đã rỗng tuếch.
Đỗ Minh Nghị thật vất vả mới tìm thấy hai cái ly chân dài, phập một tiếng mở ra nút champagne, chất lỏng màu vàng chậm rãi chảy xuống ly thủy tinh.
“Yến tổng, chúc mừng ngài đem công ty Yến thị thu vào trong túi đúng như ý nguyện.” Đỗ Minh Nghị bước chéo chân đến cùng chạm cốc với Yến Giác.
Yến Giác cười: “Cũng phải cảm ơn Đỗ tổng đã ủng hộ.”
“Là Yến tổng khôn khéo chỉ đạo.”
“Là Đỗ tổng đa mưu túc trí.”
“Yến tổng quá khiêm tốn.”
“Đỗ tổng quá khách khí.”
Hai người anh một câu tôi một câu, khen ngợi tâng bốc nhau vui vẻ vô cùng.
Uống hết ly rượu mới ngừng thổi phồng nhau.
Đỗ Minh Nghị cọ mũi chân, hứng thú bừng bừng hỏi: “Nhiệm vụ thứ nhất đã đạt thành, vậy mục tiêu kế tiếp khi nào bắt lấy?”
“Nhanh thôi.”
Yến Giác liếm liếm khóe miệng, lộ ra nụ cười nhất định phải giành được.