Người Giám Hộ - Wy Tử Mạch

Chương 19 :

Ngày đăng: 03:32 19/04/20


Đây là buổi tối đầu tiên từ sau khi Yến Giác trở về.



Chung Hàn theo thường lệ bưng một ly sữa, gõ cửa phòng Yến Giác.



“Vào đi.”



Người trong phòng đáp lại rất nhanh, âm cuối còn mang theo chút lười biếng. Chỉ bằng một câu, Chung Hàn đã đoán ra Yến Giác nhất định mới uống rượu, hắn nhăn mày, đẩy cửa tiến vào.



Yến Giác lười biếng ngồi trên ghế mây được ánh trăng gột rửa. Y mặc áo sơ mi trắng, cổ áo tùy ý rộng mở, vạt áo lôi thôi lộ ở bên ngoài, hạ thân vẫn mặc quần âu phục, ngón chân tinh tế bại lộ bên ngoài, y để chân trần đạp lên tấm thảm lông. Ánh đèn trong phòng nghiêng xuống tập trung trên người y.



“Hàn gia.” Yến Giác nghiêng đầu, mỉm cười say lòng người.



Chung Hàn đem ly sữa đặt bên cạnh, điều khiển xe lăn đi tới trước cửa sổ: “Tôi cho rằng hôm nay cậu rất vui.”



“Ồ? Thế sao?”



Chung Hàn nhìn y, ngữ khí điềm tĩnh: “Công ty Yến Văn Sơn bị cậu thuận lợi thu mua, đây chẳng lẽ không phải chuyện vui sao, Yến tổng?” Yến Giác đong đưa ly chân dài trong tay, cảm thán nói: “Không có cái gì có thể gạt được Hàn gia cả… Công ty kia vốn dĩ là vật trong tay, giờ vật về nguyên chủ cho nên không có gì đáng giá để vui mừng.”



Y tạm dừng một chút mới chậm chạp mở miệng: “Nhưng thật ra có một chuyện khiến tôi buồn rầu hoang mang. Không biết Hàn gia có thể vì tôi mà giải đáp chứ?”



“Ồ? Còn có chuyện làm Yến thiếu hoang mang sao? Thật đáng giá để nghe.” Ngón tay Chung Hàn đánh lên tay vịn, bên miệng treo nụ cười nhẹ.



Yến Giác giơ ly rượu lên nhấp một ngụm, chất lỏng đỏ tươi thuận lợi chảy vào khoang miệng, trái khế gợi cảm trên cần cổ mê người chuyển động một chút, nuốt thanh âm trong cổ họng. Trong lúc nhất thời trong không khí tựa hồ phát ra hormone nam tính vô âm vô ngữ khiêu khích dục vọng nguyên thủy giấu ở chỗ sâu nhất trong lòng.



“Là lòng người…” Yến Giác nhìn hư không nhẹ nhàng mà nói: “Tôi muốn được tâm của một người.”



Chung Hàn không cố gắng ép bản thân dời tầm mắt khỏi cổ của Yến Giác, ngược lại còn quang minh chính đại thưởng thức, thành thạo trả lời rõ ràng vấn đề của Yến Giác: “Nếu tôi nhớ không lầm thì mấy năm nay bên cạnh Yến thiếu hồng nhan tri kỷ vô số, phong quang vô hạn, muốn tâm ai đều dễ như trở bàn tay, sao lại còn có tâm người nào không chiếm được.”


Không biết qua bao lâu, Chung Hàn ngồi xe lăn đi ra, hắn đi nghe điện thoại.



Cửa phòng không có khóa.



Yến Giác không bỏ qua cơ hội này, bưng bữa ăn khuya từ phòng bếp sải bước vào trong.



Chung Hàn nghe điện thoại hơi lâu, đến khi trở về không khí trong phòng nghiễm nhiên đã thay đổi.



Gò má Sở Du Kỳ trắng nõn đỏ ửng mê người, cực kỳ giống thiếu nữ mới lần đầu mà Yến Giác vén tóc cô lên, chậm rãi đặt ở bên môi, thâm tình nhẹ hôn xuống.



Nụ hôn này không chỉ làm nóng tâm tình Sở Du Kỳ mà đồng thời còn làm bốc lên ngọn lửa trong nội tâm Chung Hàn, hắn không nói gì nhấp môi. Yến Giác cũng không dừng lại, giống như một lãng tử, nâng cằm nữ nhân lên, trên mặt mang theo tà khí, một chút tới gần —



“Phanh!”



Động tác bị bắt buộc đình chỉ, đại trạch lâm vào bóng tối.



“Là cúp điện sao?” Sở Du Kỳ nghi hoặc hỏi.



Yến Giác đứng dậy chuẩn bị đi xem xét, bên người có một bàn tay im lặng tới gần chặn ngang bế y lên. Thân thể y theo thói quen ngửa ra sau, cả người ngã vào cái ôm kiên cố.



Cái ôm này y rất quen thuộc, hương vị càng quen hơn.



Yến Giác khẩn trương nuốt một ngụm nước miếng.



Thân thể bị dùng sức giam cầm, hơi thở ẩm ướt càng ngày càng gần, chóp mũi đối phương thân mật cọ cọ vành tai y.



“Bảo bối, ba ba muốn trừng phạt em.”