Người Giám Hộ - Wy Tử Mạch

Chương 20 :

Ngày đăng: 03:32 19/04/20


Vành tai Yến Giác đã tê rầN, đầu óc choáng váng. Thanh âm của người đàn ông cùng ôm ấp bá đạo khiến y hốt hoảng, thân thể mềm hơn phân nửa. Y cứ vậy dựa lên người Chung Hàn, xe lăn vì chứa hai người đàn ông nên phát ra tiếng kẽo kẹt.



“Vì, vì sao…?”



“Bởi vì em không ngoan.”



Chung Hàn không cho y cơ hội phản kháng, động tác nhanh chóng mang y đi tới một căn phòng khác, nặng nề đóng chặt cửa.



Đại trạch vẫn bị cúp điện. Trong không gian tối đen, tiếng tim đập của Chung Hàn vô cùng rõ ràng, xuyên thấu qua lồng ngực truyền tới lỗ tai Yến Giác khiến toàn thân y không khỏi nóng bừng lên.



Cách xa ba năm, dù có luyện một thân ngụy trang hoàn mỹ thì trước mặt người đàn ông này sẽ lộ ra nguyên hình, vẫn là thanh niên không giấu được tình yêu say đắm và sự rung động mãnh liệt.



Lúc này sẽ không có người nào tới quấy rầy.



Không gian chỉ còn lại hai người bọn họ.



Cánh tay hữu lực của Chung Hàn bóp chặt cằm Yến Giác, thanh âm mang theo uy nghiêm vô tận:



“Yến Giác, em biết sai chưa?”



Cả người Yến Giác hưng phấn phát run, trong xương cốt lại không dễ khuất phục như vậy, đôi mắt linh động sáng rực trong bóng đêm liếc xéo người đàn ông đang ở sau lưng: “Hàn gia chưa từng nói tôi không được tới gần người phụ nữ của anh. Tôi sai chỗ nào?”



Chung Hàn thấp giọng cười, nghe không ra là tức giận hay sung sướng: “Tiểu bạch nhãn lang, em đây là muốn chọc giận tôi sao?”



“Đúng vậy.”



“Là muốn để tôi trừng phạt em?”



“…. Đúng.”



“Được.” Chung Hàn bất thình lình cắn lên vành tai mềm mại của Yến Giác, lạnh lẽo mà nói: “Chúc mừng em, nguyện vọng của em sẽ được thực hiện.”



Một trận trời đất quay cuồng.




Đôi mắt lấp lánh ánh nước của Yến Giác càng thêm mê người. Y cọ cọ chóp mũi Chung Hàn đáp: “Muốn cùng anh làm, chỉ mỗi anh thôi.”



“Miệng ngọt quá đấy.”



Một câu hai nghĩa, Chung Hàn không lãng phí thời gian, bốn phiến môi lại lần nữa dính với nhau.



“Ưm…”



Tiếng rên rỉ gợi lên dục vọng sâu trong lòng Chung Hàn, hắn vừa hút đi dịch ngọt ngào trên đầu lưỡi của Yến Giác, vừa linh hoạt sờ mông y.



“Ứm!” Yến Giác mở hờ mắt, lông mi không nhịn được run rẩy.



Mông bị chơi.



Bàn tay to của người đàn ông cường ngạnh bắt lấy mông y, dùng sức vuốt ve, làm càn thưởng thức hai cánh mông thịt sưng đỏ, thủ pháp vừa bá đạo vừa sắc tình. Loại phương thức nắn bóp này không chỉ đem cảm giác nóng rát tan thành mây khói khiến lý trí Yến Giác hóa thành hư ảo, chỉ còn lại thanh âm rên rỉ từ xoang mũi phát ra.



Đầu lưỡi đã chết lặng, không kịp nuốt khiến nước miếng chảy ra từ khóe miệng. Yến Giác sớm đã thuần phục, nhu thuận tùy ý đối phương công chiếm, loại cường thế này đem y say mê đến thần hồn điên đảo.



Cảm xúc quá hiếm lạ, Chung Hàn chơi không ít loại người nhưng lại trầm mê nhan sắc của con nuôi. Hắn cạy ra đôi môi của Yến Giác, đầu lưỡi táo bạo càn quét bên trong, thậm chí bắt chước động tác giao hợp va chạm vào nơi mẫn cảm trong khoang miệng đối phương, nghe thấy thanh âm xin tha, dục vọng chiếm hữu càng tăng lên.



Chung Hàn híp mắt, trong con ngươi tất cả đều là ánh sáng nguy hiểm. Mười ngón tay đã trơn trượt xoa loạn trên mông thịt nhưng vẫn không đủ. Chung Hàn dùng sức tách cánh mông Yến Giác ra, không ngừng lôi kéo khiến thịt huyệt sâu thẳm tiếp xúc với không khí, Yến Giác cả kinh, thân thể không tự chủ được căng thẳng, cửa động chặt chẽ co chặt lại không chừa một chút khe hở.



Chung Hàn cười trầm thấp, dùng ngón tay ở bên ngoài xoa nắn cửa huyệt.



Đùi Yến Giác bủn rủn run lên, sự sảng khoái chạy thẳng tới ót khiến y không thể không rời khỏi truy đuổi của môi lưỡi, ngượng ngùng thét chói tai.



Chung Hàn cắn môi dưới của y, ánh mắt tràn ngập lực công kích: “Bảo bối, có muốn cho tôi không?”



Từ trong ảo giác dần tỉnh táo, Yến Giác mang theo tia chờ mong cùng khẩn trương, tựa như xử nữ hiến tế, biểu tình vô cùng thành kính.



“Cho. Chỉ cần là anh, em sẽ cho.”