Người Giám Hộ - Wy Tử Mạch

Chương 27 :

Ngày đăng: 03:32 19/04/20


Bên này Yến Giác mượn rượu quên sầu, bên kia Chung Hàn đã xử lý được một lão đại ở sau lưng hắn bắt tay với Lương Dương.



Cùng Sở Du Kỳ hợp tác quả thật bớt đi không ít phiền toái, tin tức trong tay cô nắm giữ đều là thứ Chung Hàn muốn. Lần này có thể thuận lợi đánh bại được lão tam, công của Sở Du Kỳ không thể không nhắc tới.



Đại trạch Cổ Hương Cổ Sắc đã bị bắn thành tổ ong vò vẽ, đồ đạc nát tươm, thi thể nằm ngổn ngang trên đất, máu tươi trào ra thấm đỏ toàn bộ thảm trải sàn, không khí tản ra mùi rỉ sắt.



Thời điểm Chung Hàn đánh tới, lão tam vẫn đang còn chơi trên giường. Lão ta thích sạch sẽ tới mức ghê tởm, chuyên làm những đứa trẻ mười mấy tuổi, hại đời hết đứa này đến đứa khác. Đêm nay lão đang tính hưởng thụ đứa bé vừa mới mua bên ngoài thì bị Chung Hàn cường ngạnh đánh gãy.



Chung Hàn tới rất đúng lúc, đánh bậy đánh bạ mà cứu được người. Hắn kêu người đem đứa bé kia dẫn đi trấn an, rồi sau đó dùng ánh mắt lạnh lẽo nhìn Xa lão tam như đang nhìn vật chết.



Xa lão tam bị lột trần trụi trói trên đầu giường không thể động đậy, miệng không nhịn được chửi đổng lên: “Chung Hàn! Mày đúng là loại tạp chủng không cha không mẹ nuôi dưỡng! Mày làm chuyện đại nghịch bất đạo này không sợ Lương Thất thất vọng sao!?”



“Thất thúc có ân đối với tao, tao vì ông ấy bán mạng. Ông ấy đi rồi cũng coi như tao báo ân xong. Còn mày…” Ánh mắt Chung Hàn trầm xuống: “Xa lão tam, ân oán giữa chúng ta không ít đâu! Mày cấu kết Lương Dương luôn hạ độc thủ đối với tụi tao, còn hại em trai tao mất mạng. Giữ lấy mạng mày tới ngày hôm nay đã là ân huệ lớn nhất tao dành cho mày rồi!”



Nói đến chuyện này, đáy mắt Chung Hàn hiện lên một tầng huyết sắc, súng trong tay nâng lên bắn lên tứ chi Xa lão tam.



“A!!!” Xa lão tam đau đến nghiến răng: “Chung Hàn! Mày có bản lĩnh thì một phát giết tao đi! Giết tao đi!”



Chung Hàn tất nhiên sẽ không để lão chết dễ dàng, hắn muốn chậm rãi giày vò lão, khiến lão sống không được chết không xong mới thỏa mãn. Chung Hàn ngồi trên xe lăn, búng tay một cái.



Cửa phòng mở ra, một tên áo đen cường tráng mang theo chó săn theo vào.



Xa lão tam có loại dự cảm bất hảo, con ngươi co rụt lại, hoảng sợ hỏi: “Mày muốn làm gì!!! Mày muốn làm gì tao!!!”



Chung Hàn thản nhiên cười, ưu nhã lau súng, ngữ khí bình thản không hề có tính công kích: “Biết ngài Xa đây thích kích thích nên trước khi tiễn ngài, Chung mỗ sẽ làm việc thiện khiến ngài Xa sung sướng vậy.”



Hắn lại búng tay một cái. Áo đen nghe lệnh buông ra, chó săn như bị điên nhào lên giường, nhanh chóng cưỡi trên người Xa lão tam, đem dương v*t dựng thẳng cắm vào trong mông Xa lão tam.




Từ khi Chung Hàn thượng vị chưa hề bị người đánh qua như vậy, hắn thế mà không biết Yến Giác ngày thường bình tĩnh sau khi say rượu lại hoạt bát như vậy.



Yến Giác không phụ sự mong đợi của mọi người, đánh xong liền bắt đầu niết ngực Chung Hàn. Y tìm được hai khỏa đậu trên người Chung Hàn rồi dùng sức nhéo, ngoài miệng còn nói năng lý lẽ đầy hùng hồn: “Đồ bạc tình! Tên ngựa giống! Hôm nay tôi muốn cưỡng gian anh! Làm tới khóc luôn! Làm anh không xuống giường nổi nữa! Đừng hòng chạy!”



Yến Giác không hề nương tay, bóp tới mức ngực Chung Hàn cảm thấy đau. Chung Hàn biết trong lòng y không thoải mái nên không ngăn lại, yên lặng cam chịu để y vừa đánh vừa mắng.



Đánh tới mệt, Yến Giác dựa lên ngực Chung Hàn, chậm rãi nhắm mắt lại.



Sau một lúc mới lẩm bẩm phát ra tiếng:



“Không phải nói sẽ không quản em nữa sao… Khẩu thị tâm phi…”



“Em biết anh sẽ đến…”



“Em không ngốc, tâm tư của anh em đều hiểu. Không có anh cho phép, tin tức kia sẽ không thể đăng lên, anh chính là muốn để em nhìn thấy, để em rời xa anh. Em hiểu anh nên nguyện ý nghe anh, ngoan ngoãn rời đi. Em có thể chờ, nhưng Chung Hàn, anh phải hiểu rằng muốn cầu em trở về sẽ không dễ đâu…”



Lời này khiến trong lòng Chung Hàn dâng lên tư vị không nói nên lời, hắn biết rõ chính mình quá phận, may mắm chính là hắn có một bảo bối rất tốt, Yến Giác thật sự hiểu hắn. Cằm Chung Hàn dựa lên đỉnh đầu người trong ngực, tay kia ôm lấy eo gầy nhưng rắn chắc của y, nhẹ giọng hỏi: “Khó thế nào, Yến thiếu có thể cho tôi biết trước để chuẩn bị không.”



Yến Giác cọ cọ lên lồng ngực ấm áp của hắn, như say như lại không say lẩm bẩm: “Dù sao cũng là siêu siêu khó, tuyệt đối không phải chỉ một cái hôn là giải quyết được.”



Chung Hàn cười: “Vậy hai cái thì sao?”



Yến Giác hàm hồ nói: “Ừm… Tình huống cụ thể phải từ từ suy nghĩ đã.”



“Được.” Chung Hàn hôn hôn người trong lòng: “Đều nghe Yến thiếu, đến lúc đó sẽ mặc em xử trí.”