Người Giám Hộ - Wy Tử Mạch
Chương 28 :
Ngày đăng: 03:32 19/04/20
Chung Hàn không mang người về đại trạch mà đưa Yến Giác tới biệt thự y đang ở, chính là căn biệt thự đoạt lấy từ tay Yến Văn Sơn. Ở đó hắn phái người âm thầm bảo vệ, so với đại trạch còn an toàn hơn.
Về tới nhà rồi mà Yến Giác vẫn chưa tỉnh rượu, đặt mông ngồi trên sàn nhà phòng khách ôm đùi Chung Hàn, ai kéo cũng không chịu cứ khóc la muốn ba ba bế lên.
Thẩm Xuyên bó tay chịu trói, mờ mịt nhìn Chung Hàn: “Hàn gia,chuyện này…?”
Chung Hàn bất đắc dĩ đỡ trán: “Để tôi.”
Thẩm Xuyên do dự: “Nhưng mà chân của đại ca?”
Chung Hàn cởi áo khoác: “Không có việc gì, đã tốt lên nhiều rồi, mà Yến Giác cũng không nặng lắm. Cậu nấu canh giải rượu trước đi rồi ở trong xe chờ tôi. Đại khái sẽ hơi lâu một chút.”
Thẩm Xuyên gật đầu: “Vâng.”
Thẩm Xuyên vào phòng bếp, Chung Hàn kéo người Yến Giác lên, ôm ngang vào trong ngực, sau đó hai chân chậm rãi đứng thẳng lên, hoàn toàn thoát khỏi xe lăn.
Chung Hàn vững vàng ôm người lên lầu hai, hai chân rắn chắc hữu lực, hoàn toàn không giống bộ dáng tàn phế như trong lời đồn.
Bên trong là phòng ngủ của Yến Giác, phong cách trang trí thiết kế giống thời xưa, hoàn toàn giống hệt phòng ngủ đại trạch Chung gia. Chung Hàn vừa lòng lại vui mừng, cúi đầu hôn gương mặt trắng nõn của Yến Giác. Hắn đặt người nằm trên giường rồi xoay người vào phòng tắm chuẩn bị nước ấm, xong rồi lại bế người đặt vào bồn tắm.
Yến Giác trước còn đang mơ màng sắp ngủ thế nhưng sau khi vào nước lại có dấu hiệu thanh tỉnh, lông mi run rẩy, mí mắt sắp mở nhưng bị cà vạt che mắt lại. Y giãy dụa rồi tức khắc sau đã dán lên lồng ngực nóng ấm và nghe thấy thanh âm quen thuộc.
“Bảo bối đừng nhúc nhích.”
Năm từ đơn giản như định thần chú khiến Yến Giác không nhúc nhích, nghiêng đầu, nhìn cực kì ngoan ngoãn đáng yêu.
Chung Hàn nhẹ giọng cười, nắm lấy tay Yến Giác đưa lên môi, hôn từ đầu ngón tay xuống mu bàn tay.
“Ưm…”
Yến Giác phát ra âm thanh đứt quãng, thân thể ở dưới nước không kiềm được mà vặn vẹo.
Ngón tay được người hôn nhẹ nhàng, tuy có hơi tê dại nhưng chưa tới mức cháy lớn lại khiến tim rung động. Cơ thể lạnh lẽo cùng ngón tay nóng ẩm đối lập nhau kích thích thần kinh của y khiến cơ thể lúc căng chặt lúc thả lỏng.
Liếm xong ngón tay, Chung Hàn không tiếp tục trêu đùa y nữa, tẩy sạch xà phòng trên người y, từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài, chỗ nào cũng tẩy qua. Thời gian tắm không ngắn, tắm xong Yến Giác đã mềm oặt ngã lên người Chung Hàn, tình huống Chung Hàn càng tệ hơn nữa, phía dưới đã cứng rắn chọc lên đùi Yến Giác.
Chung Hàn không phải là cầm thú, cũng sẽ không ở trong tình huống nhạy cảm này đi lăn giường. Hắn nhét Yến Giác vào trong chăn rồi thâm tình hôn từ ấn đường xuống chóp mũi và cằm. Hắn ngồi ở mép giường đợi một lát, nghe thấy Yến Giác hô hấp đều đặn rồi mới rời đi.
Cửa phòng dần dần khép lại, ánh đèn bên ngoài trong chốc lát đã bị ngăn lại, Yến Giác lúc này đang phải ngủ say lại chậm rãi tháo bịt mắt xuống, dần dần mở đôi mắt nhuốm hơi nước ra.
Trong bóng đêm, y nhẹ nhàng khịt mũi, khóe miệng mang ý cười chìm vào giấc ngủ.
Mục Thịnh Thần có vẻ ngoài không tính là quá đẹp trai nhưng có một đôi mắt hoa đào cười rộ lên lúc nào cũng ẩn chứa ý tình, tiếp viên hàng không cũng không có cách nào chống đỡ mị lực như vậy, mặt đỏ lên có chút ngượng ngùng đưa nước.
Mục Thịnh Thần lịch sự tiếp nhận rồi tự mình đưa tới tay Yến Giác.
Yến Giác mặt không đỏ tâm không động uống nước, nhàn nhạt nói cảm ơn.
“Không biết có phải do tôi nghĩ nhiều không nhưng tôi vẫn luôn cảm thấy hình như Yến Giác không có thiện cảm với tôi.” Mục Thịnh Thần nghiêng mặt hỏi.
Yến Giác nhướn mày hỏi lại: “Sao Mục thiếu có suy nghĩ đó?”
Mục Thịnh Thần ra vẻ thương tâm lắc đầu: “Bởi vì nhiều tôi gửi cậu thêm bạn tốt, cuối cùng đều như đá chìm đáy biển.”
Nói tới chuyện này, Yến Giác nhớ tới điện thoại xuất hiện mấy tin xin add friend cứ liên tiếp gửi tới. Y thành khẩn nói: “Thật có lỗi, tôi không nhìn ghi chú nên tưởng người kia có bệnh tâm thần.”
Mục Thịnh Thần ý vị thâm trường “Ồ” một tiếng, “Nhưng sau đó tôi rõ ràng có viết ghi chú mà.” Nói xong còn bày ra vẻ mặt “Cậu còn muốn tôi phải ghi thế nào nữa”.
“…..”
Yến Giác xác thật không chú ý, tâm tư của y toàn đặt trên người Chung Hàn nào có sức để ý chuyện khác. Vì tỏ vẻ xin lỗi, Yến Giác chủ động nâng ly thủy tinh trong tay lên: “Là lỗi của tôi, xuống máy bay tôi nhất định chủ động thêm Mục thiếu.”
Mục Thịnh Thần nhếch khóe miệng, nhẹ nhàng chạm ly Yến Giác: “Một lời đã định?”
Yến Giác cười: “Một lời đã định.”
Đề tài này cứ thế kết thúc, hai người sau đó có hàn huyên một chút, từ chuyện công tác tới mấy chuyện linh tinh, Yến Giác bị động trả lời, chỉ có một bên đơn phương hào hứng.
“Mục thiếu đi lần này là vì công tác?” Yến Giác hiếm khi hỏi một câu.
“Ừ.” Mục Thịnh Thần đặt ly xuống: “Đi tham gia hội nghị học thuật, mặt khác còn phải nhận lời của bạn đi chăm sóc cho một người đẹp.”
Nói tới đây, đôi mắt Mục Thịnh Thần hơi tối lại, gắt gao nhìn chăm chú Yến Giác.
Yến Giác không có nghĩ nhiều, lên tiếng chúc mừng: “Chúc mừng Mục thiếu, chăm sóc người đẹp là chuyện rất đáng mừng.”
Mục Thịnh Thần gật đầu: “Đáng tiếc là người đẹp này tính tình quá lạnh lùng, không biết phải sưởi ấm như thế nào.”
Sắc trời dần tối, Yến Giác có chút mệt mỏi, một tay che miệng ngáp, vô tâm đáp lại: “Tôi tin Mục thiếu nhất định có thể làm được. Thời gian không còn sớm, tôi nghỉ ngơi trước.”
Mục Thịnh Thần thấy Yến Giác đeo bịt mặt, nói câu “Ngủ ngon” rồi không nhiều lời nữa.