Người Giám Hộ - Wy Tử Mạch

Chương 39 :

Ngày đăng: 03:32 19/04/20


Nói làm là làm.



Phong cách làm việc của Yến Giác như sấm rền gió cuốn, cả buổi chiều ngâm mình ở trong phòng bếp học nghệ. Đường Hâm nói một câu y liền làm theo, từng bước đâu ra đấy để chuẩn bị kỹ càng trước khi vào việc chính.



Đây không phải là lần đầu tiên y nấu ăn. Năm đó lúc còn đang ở nước ngoài học tập, ngày qua ngày đều phải đi ăn cơm ngoài khiến y cùng Đỗ Minh Nghị không thể không tự mình động thủ. Nhưng hai thiếu gia từ nhỏ đã mười ngón không dính bụi trần thì khả năng có thể làm nên trò là chuyện cực kỳ hi hữu, vài lần thử đều thất bại thảm hại nên cuối cùng lại phải cầm điện thoại gọi đồ ăn.



Lần này rõ ràng tình huống tốt hơn rất nhiều, không có Đỗ Minh Nghị quấy rối, Yến Giác dưới sự chỉ đạo của Đường Hâm đã có thể làm đâu ra đấy.



“Yến thiếu, chờ một chút.”



Yến Giác đang xắt rau, nghiêng đầu mặt dò hỏi nhìn Đường Hâm.



Đường Hâm mở tủ ra lấy chiếc tạp dề màu hồng phấn, ngượng ngùng đưa qua: “Yến thiếu, đeo tạp dề để không bị dây bẩn tới quần áo.:



Yến Giác ghét bỏ nhìn tạp dề, thận trọng cân nhắc một phen, mở miệng: “Không có màu khác sao?”



Đường Hâm lắc đầu: “Trong nhà chỉ có một cái mới. Đây là do siêu thị khuyến mãi tặng nên không thể tùy ý chọn.”



Yến Giác cực kỳ không tình nguyện gật đầu, miễn cưỡng nói: “Vậy thôi mặc cái này đi.”



Đường Hâm tiến lên một bước: “Yến thiếu, để tôi giúp anh mặc vào.”



Tạp dề màu hồng phấn mặc ở trên người Yến Giác lại không chút cảm giác nữ tính nào, ngược lại còn tỏa ra cỗ khí chất men lỳ. Thân thể thon dài tắm mình dưới ánh sáng mặt trời, sợi tóc mềm mại như biến thành màu nâu nhạt, ngũ quan tuấn tú dần trở nên dịu dàng.



Y đứng cầm dao với tư thế tiêu chuẩn, ngón tay nhẹ nhàng chậm rãi đưa dao theo tiết tấu, hành lá dưới đôi bàn tay y dần được cắt thành những đoạn ngắn đều nhau.



Bất tri bất giác, Đường Hâm ngây người chăm chú nhìn Yến Giác, lặng yên không di chuyển.



“Đường Hâm? Đường Hâm!” Yến Giác vươn tay trước mặt cậu ta quơ quơ gọi hồn: “Tiếp theo nên làm gì?”



“… À! Ninh xương, nấu nước trước đã.” Đường Hâm đè ngực như đang ngăn cản thứ gì đó không trào ra khỏi lồng ngực.


Chung Hàn nắm lấy để bên miệng cắn, giọng khàn khàn nói: “Bảo bối, đừng nhìn tôi như vậy.”



“Vì sao?” Yến Giác bị cắn đến run, da đầu tê dại.



Chung Hàn ngựa quen đường cũ đem người ôm lên đùi, mặt đối mặt nhìn: “Sẽ khiến tôi không nhịn được ăn luôn cả người.”



Yến Giác cười, chủ động vòng lấy cổ Chung Hàn, đôi môi mọng nước mấp máy: “Mời người tới thưởng thức.”



Chung Hàn không khách khí ngậm lấy bờ môi của y, dùng đầu lưỡi miêu tả hình dáng, chạm nhẹ một chốc rồi tách ra, không tiến sâu thêm nữa.



Yến Giác hôn chưa đã, cọ cọ trán Chung Hàn. Hắn vuốt ve sau lưng y, môi chạm lên mặt Yến Giác,



“Ai dạy em nấu canh? Đường Hâm?”



Vấn đề này thực sự hơi phá hỏng không khí nhưng Yến Giác vẫn nhẫn nại gật đầu: “Đúng vậy, là Đường Hâm.”



Chung Hàn nheo mắt lại, biểu tình phức tạp, thấp giọng hỏi: “Em đã điều tra bối cảnh cậu ta chưa?”



Yến Giác dừng động tác lại, đôi mắt nửa mở nửa khép, cụng trán hắn: “Rồi. Lúc trước là người của Lương Dương, hiện giờ không phải là chuyện lớn.”



Chung Hàn cọ chóp mũi y: “Không có vấn đề không có nghĩa là mất cảnh giác. Hiểu chứ?”



Yến Giác ngoan ngoãn đáp ứng: “Ừ, em sẽ chú ý.”



Chung Hàn nói: “Có đôi khi chú ý cũng chưa chắc nhìn ra được, bất kể là có chút dị thường nào lập tức tìm người xử lý.’



Yến Giác chớp chớp mắt: “Hàn gia yên tâm.”



“Thật ngoan.” Chung Hàn xoa mông Yến Giác: “Ngẩng đầu, hôn ba ba nào.”



“Vâng, ba ba…” Yến Giác nhắm hai mắt, chủ động dâng bản thân.