Người Giám Hộ - Wy Tử Mạch
Chương 40 :
Ngày đăng: 03:32 19/04/20
Trước đó, Yến Giác đều ôn thái độ bán tín bán nghi với Đường Hâm, đặc biệt là khi Đường Hâm nói ra mục đích của mình, trải qua sự đồng cảm cùng thương hại khiến y giảm bớt đề phòng với cậu ta. Nhưng hôm nay được Chung Hàn nhắc nhở khiến Yến Giác mới nhận ra lấy tính cách của Lương Dương tuyệt đối sẽ không phái một tiểu bạch thỏ không hiểu sự đời làm nhiệm vụ. Nếu phỏng đoán này là thật, mặt thật của Đường Hâm chắc chắn đang giấu dưới bóng dáng kẻ yếu để ẩn nấp bên cạnh mình.
Yến Giác muốn kiểm tra nhưng lại sợ tùy tiện hành sự thì sẽ bứt dây động rừng. Cho nên tước mắt chỉ có thể giám sát cẩn thận Đường Hâm, nắm lấy cái đuôi của cậu ta để cậu ta không có cơ hội làm chuyện xấu.
Biệt thự Yến gia chưa kịp lắp máy theo dõi, Đường Hâm cả ngày đều ở trong phòng khiến người của Yến Giác không phát hiện được chuyện gì, chỉ có thể tiếp tục theo dõi, nếu có chuyện gì khác lạ thì nhanh chóng báo cáo.
Nhưng muốn phát hiện được dấu vết gì thật sự không phải là chuyện một sớm một chiều, nếu tất cả những biểu hiện trước đây của Đường Hâm đều là giả thì cậu ta sẽ không dễ dàng để người khác bắt được nhược điểm của mình. Yến Giác không muốn để bất cứ uy hiếp nào ở bên người nhưng cũng không muốn trách lầm người vô tội. Trước khi có kết quả chính xác, y ôm thái độ xa cách với Đường Hâm. Dù sao thì công việc cũng bận, lại phải về nhà chăm sóc Chung Hàn nên không rảnh để ý tới Đường Hâm là chuyện thường.
Sau khi về nước, mỗi ngày Yến Giác đều tan tầm rất đúng giờ, kim đồng hồ vừa mới chỉ tới số 5 thì nhanh chóng sắp xếp đồ đạc chạy về đại trạch.
“Yến Giác, vội không?”
Cửa phòng bị mở ra, Đỗ Minh Nghĩ từ bên ngoài ló đầu vào.
Yến Giác bình tĩnh nhìn cậu, đem văn kiện bỏ vào cặp: “Vội nhưng cũng không vội lắm, chỉ là tớ muốn tan làm.”
“Sớm vậy đã về?” Đỗ Minh Nghị nghiêng người đi vào, đóng cửa lại, tay cầm gì đó ở đằng sau: “Yến tổng từ từ về, xem tớ mang tới cho cậu gì đây?”
Yến Giác hơi giương mắt, không cảm thấy hứng thú lắm: “Cái gì?”
“Là điểm tâm cậu thích ăn!” Đỗ Minh Nghị giơ hộp đồ ăn trong tay lên, xoa eo cười cười.
Điểm tâm này là do khách sạn bên cạnh làm, số lượng có hạn, cung không đủ cầu nên muốn mua phải xếp hàng sớm. Yến Giác rất thích ăn nhưng lười tìm người đi mua.
Y buông áo khoác xuống, không khách sáo lấy một miếng bỏ vào miệng, dựa ra sau vắt chéo chân: “Vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo. Nói đi, chuyện gì?”
(*) Không có chuyện gì thì không ân cần đến vậy, không gian trá cũng là trộm cắp.
Đỗ Minh Nghị đặt mông ngồi đối diện, rối rắm xoa tay, nhìn trời nhìn đất thở dài, không biết nên nói từ đâu.
Yến Giác chuyên tâm ăn, phủi vụn bánh trên tay: “Cậu không nói thì tớ về đây.”
Yến Giác thầm mắng Lương Dương là tên súc sinh đốn mạt.
Sở Du Kỳ hít sâu một hơi, vén mấy sợi tóc trên trán rồi nói: “Gã không ngừng quấy rầy tôi bằng những bức hình nặc danh này. Nếu những tấm hình này bị lộ ra ngoài thì cả đời này tôi không thể tiếp tục ở trong giới giải trí nữa.”
Chung Hàn trầm tư một lúc lâu, bình tĩnh mở miệng: “Bên truyền thông tôi có thể áp chế. Vấn đề này Sở tiểu thư không cần lo lắng. Cô đã điều tra người đưa thư chưa?”
Sở Du Kỳ đáp: “Lương Dương không ngu, ăn hành nhiều vậy não cũng có chút nếp nhăn. Người đưa thư đều là người vô gia cư lang thang, từ chuyển tiền tới chỉ huy đều thông qua Internet, không biết cố chủ là ai, bọn họ cũng không quan tâm.”
*Cố chủ: Khách hàng, người chủ tin hay người phía sau
Việc Sở Du Kỳ hối hận nhất bây giờ chính là thời niên thiếu chỉ vì cái lợi trước mắt mà leo lên thuyền Lương Thất nhận làm cha nuôi mới khiến nhiều năm bị Lương Dương hãm hãi, bị nụ cười giả dối của tên khốn này dụ dỗ nên bây giờ không thể nào thoát khỏi quá khứ được.
“Hàn gia, lúc trước điều kiện hợp tác của chúng ta chính là khiến Lương Dương chết không chỗ chôn.” Sở Du Kỳ quật cường ngẩng đầu để không cho nước mắt rơi xuống nữa: “Hiện tại, việc cần làm là giết chết kẻ điên này, nếu không tôi sẽ phát điên mất.”
Chung Hàn tất nhiên muốn Lương Dương mau chết, người của hắn đều đang lùng sục hành tung của Lương Dương, có lẽ nhờ cửu tử nhất sinh khiến đầu óc Lương Dương linh hoạt lên không ít, luôn có thể né khỏi sự truy bắt, không cách nào nắm được chính xác tung tích của gã.
“Chúng ta cần tạo ra một tình huống dẫn xà xuất động.” Đầu ngón tay Chung Hàn gõ lên tay vịn.
Sở Du Kỳ đồng ý nói: “Lương Dương là tên biến thái, trong lòng gã nhất định đã nhận định tôi là đồ của gã. Phàm là đồ của gã thì gã sẽ không cho phép người khác chạm vào, nhất là anh – Hàn gia. Địa bàn của gã bị anh lấy, nếu cả tôi cũng thuộc sở hữu của anh chắc chắn sẽ khiến gã điên lên. Đây chính là nguyên nhân gã uy hiếp tôi, gã yêu tôi, đồng thời cho rằng Sở Du Kỳ tôi cũng cam tâm tình nguyện nằm dưới thân gã.”
Sở Du Kỳ cười nhạo nói: “Tôi quá hiểu Lương Dương, gã đang chờ thời cơ để trả thù, để có thể giết anh và mang tôi đi. Gã sẽ không để yên cho tôi tiến vào cửa nhà Chung gia đâu, sẽ không cam tâm để chúng ta sống tốt hơn gã. Chắc chắn gã sẽ làm gì đó. Cho nên chúng ta cần chủ động cho gã một cơ hội.”
Chung Hàn mặt vô biểu tình nói: “Ý Sở tiểu thư là?”
Sở Du Kỳ kiên định nhìn vào mắt Chung Hàn: “Chúng ta kết hôn đi.”
“Loảng xoảng.”
Ly trà trong tay Yến Giác rơi xuống đất tan thành từng mảnh.