Người Giám Hộ - Wy Tử Mạch

Chương 50 :

Ngày đăng: 03:32 19/04/20


Đường Hâm không ở nhà, Yến Giác ngược lại càng thoải mái, không cần phải luôn phòng bị.



Bức ảnh sau khi được y cẩn thận phẫu thuật bị ghim chặt trên tường, trong đó là hình ảnh Chung Hàn bị biến dạng hoàn toàn. Yến Giác còn chưa thấy hả giận, y nâng chân lên dùng ngón chân chọc mũi người đàn ông kia, ý muốn đem chân nhét vào lỗ mũi hắn.



Đương nhiên, chiêu này khẳng định không thể làm ở ngoài đời được. Nhưng Yến Giác cảm thấy rất vui, oán khí trong lòng bớt đi không ít. Hờn dỗi qua đi, y bắt đầu bình tĩnh phân tích tình huống. Đường Hâm tự thuật là nếu không phải vì y đụng tới Chung Hàn trước thì mọi chuyện sẽ không xảy ra. Nhưng sau khi vô tình gặp được Chung Hàn, y lại cảm thấy không phải vậy. Nếu đúng như lời Đường Hâm nói Chung Hàn coi y như là tử địch, vậy hắn đâu cần phải ngụy trang thành thân phận khác cùng y nói chuyện phiếm, cần gì tự mình hộ tống y về nhà? Trực tiếp giết xong là được, phí nhiều thời gian vậy để làm gì.



Yến Giác cảm thấy mình đang dần tới gần đáp án.



Đường Hâm cậu ta…



“Reng réng rèng…”



Điện thoại bàn bỗng nhiên vang lên.



Yến Giác tạm thời dừng suy nghĩ, mang dép lê đi tới phòng khách nghe điện thoại.



“Alo.”



“Yến Giác, em là Đường Hâm.”



Yến Giác theo bản năng nhíu mày lại, thanh âm trầm trầm: “Chuyện gì?”



Đầu kia thực an tĩnh, ngoại trừ tiếng thở dốc của Đường Hâm thì không còn âm thanh nào nữa. Qua vài giây, thanh âm Đường Hâm lại truyền tới.



“Công việc có chút khó giải quyết, đêm nay em không về được. Khi nào trở về, nói không chừng em…”



Mày giãn ra, Yến Giác không hỏi nhiều, nói một tiếng ‘được’ rồi cúp điện thoại.



Thanh âm ‘tút tút tút’ vô tình vang lên.



Đường Hâm quỳ trên mặt đất, hai tay vô lực rũ ở hai bên, đôi môi tái nhợt bị nhuộm đỏ bởi máu tươi.



“Có thể sao?”



Hạ Viêm Tu lấy lại điện thoại, kéo vành nón ra sau để lộ khuôn mặt tà khí, kinh diễm. Anh phủi phủi quần, ngồi xổm xuống, cười tủm tỉm nói: “Làm phiền ngài Đường.”



Thắng làm vua thua làm giặc. Đường Hâm đã sớm dự đoán được ngày này chỉ là không nghĩ sẽ nhanh tới vậy. Tứ chi đều dính đạn, toàn thân không còn sức, cậu ta quật cường hất cằm lên, ánh mắt âm lệ: “Mày không phải Chung Hàn? Mày là ai?”



Hạ Viêm Tu nghiêng đầu, tươi cười không giảm: “Đương nhiên tao không phải Chung Hàn rồi. Đối với loại tiểu tốt như mày thì cần gì Hàn gia phải ra tay. Hàn gia rất bận, hắn còn phải đưa phu nhân của chúng ta trở về. Còn tao là ai? Mày không cần biết, chuyện này không quan trọng, dù sao mày sẽ nhanh chóng quên tất cả thôi.”



Đối phương nói nhẹ nhàng bâng quơ nhưng trong lòng Đường Hâm lại run sợ.
Chung Hàn gật đầu: “Đúng vậy, đều là ám chỉ tâm lý. Sự thật là, Đường Hâm có ý xấu đã nhân lúc em hôn mê mang em rời khỏi tôi, để tôi nếm trải tư vị đau đớn muốn chết…”



Yến Giác dừng một chút, hơi lo lắng, ngón tay chạm tới vết thương trên cổ Chung Hàn.



“Đau không?” Thanh âm y hơi run rẩy.



“Không đau.” Chung Hàn nhẹ nhàng vuốt ve sống lưng y, ánh mắt vạn phần nghiêm túc: “Đó là những gì tôi nên chịu. Thiếu chút nữa đã đánh mất em, tôi phải chịu trừng phạt. Bảo bối, xin lỗi em…”



Hắn ghé bên tai Yến Giác nói xin lỗi, đôi môi mềm mại dán sát vành tai y, giọng trầm thấp dễ nghe xuyên qua màng tai đánh thẳng vào tim y. Đầu ngón tay Yến Giác run run, hơi nghiêng mặt, nghĩ một đằng nói một nẻo: “Anh đừng đắc ý vênh váo.”



Chung Hàn nói: “Nào dám, tôi đang đợi Yến thiếu trách phạt đây.”



Yến Giác mím môi nhịn cười, cố gắng làm cho vẻ mặt lạnh nhạt: “Cầm máu xong rồi, anh đi đi.”



“Hử?” Chung Hàn đột nhiên bị đuổi không kịp phản ứng.



Yến Giác nhảy từ trên đùi hắn xuống, làm bộ không thèm để ý thu dọn hộp thuốc: “Sắc trời không còn sớm, anh về đi.”



Chung Hàn cảm thấy vô cùng íu ớt vờ đáng thương: “Em vẫn không tin lời của tôi nói sao? Tôi là người yêu của em, bảo bối không thể đuổi tôi đi trong đêm tối mịt mù như vậy. Lão ba ba sẽ thương tâm.”



Yến Giác ôm cánh tay, tự phụ hất cằm lên: “Tạm thời cứ cho những lời anh nói là thật nhưng tôi vừa mới nghe rõ ràng là anh cùng một người phụ nữ tên là Sở Du Kỳ tổ chức đám cười. Anh giải thích thế nào?”



Chung Hàn khổ bức không nói nên lời: “Là kết hôn giả, hơn nữa từ thời khắc đi vào lễ đường tôi đã dùng thế thân rồi. Bảo bối phải tin tôi.”



Yến Giác sờ cằm: “Cho dù là thế thì quan hệ của chúng ta vẫn không rõ ràng. Ký ức của tôi vẫn chưa khôi phục, tôi không thể lưu anh qua đêm được.”



Chung Hàn miễn cưỡng cười: “Đây là trừng phạt tôi sao?”



Yến Giác nhét áo khoác vào trong ngực hắn, đẩy người ra ngoài cửa: “Anh muốn nói sao cũng được. Hàn gia, đi thong thả không tiễn.”



Chung Hàn bị đuổi ra ngoài cửa, âm thầm trêu chọc bao lâu nay rồi giờ bị nghiệp quật, rồi lại tự nhủ là đàn ông phải không ngừng mặt dày.



Trong phòng, Yến Giác ôm ngực ngã lên giường điên cuồng lăn qua lăn lại.



Đây mới là cảm giác yêu nhau, cho dù ký ức mơ hồ, dù thời gian thay đổi không gian chuyển dời thì điều duy nhất không thay đổi chính là em sẽ yêu anh lần nữa.



Y ngọt ngào nhắm mắt lại, ngủ một giấc ngon lành.



Trong mơ, Yến Giác rốt cuộc thấy rõ khuôn mặt người kia, anh tuấn lại soái khí, là Chung Hàn của y.