Người Giám Hộ - Wy Tử Mạch
Chương 51 :
Ngày đăng: 03:32 19/04/20
Đường Hâm bị hắt nước lạnh tỉnh.
Cậu ta đã không nhớ nổi mình đã ở đây bao nhiêu ngày. Hạ Viêm Tu không sử dụng khổ hình với cậu ta, chỉ là nhốt cậu ta ở nơi không thấy ánh sáng, loại phương pháp đặc thù này đang tàn phá ý thức cậu ta. Mấy ngày nay Đường Hâm chưa ăn cơm, chỉ dựa vào lượng nước ít ỏi để duy trì, nếu còn tiếp tục như vậy nữa thì cậu ta sắp không chống cự nổi nữa.
“Nghĩ kỹ rồi sao?”
Đột nhiên xuất hiện thanh âm cùng ánh sáng làm cậu ta không kịp phản ứng, cậu ta híp mắt lại né tránh tia sáng.
“Còn nhớ tao không?” Mục Thịnh Thần mặc thân trang phục màu trắng không nhiễm hạt bụi, đôi tay đút trong túi, nghiêng người đứng.
Đường Hâm phản ứng vẫn còn chậm chạp. Đầu tiên cậu ta lắc đầu, qua hồi lâu lại gật gật đầu.
Mục Thịnh Thần cảm thấy không sao: “Có nhớ hay không đều giống nhau.”
Mấy ngày Yến Giác mất tích, hắn ta hối hận không thôi. Nếu lúc đó không phải hắn ta tùy hứng cố ý chuốc say chính mình cũng sẽ không để đối phương tìm được sơ hở bắt lấy Yến Giác. Tuy Chung Hàn chưa từng oán trách hắn ta nhưng chính hắn lại cảm thấy hối hận khôn cùng, thề muốn nghiêm trị hung thủ.
“Hỏi mày lần cuối.” Mục Thịnh Thần đi tới, cười ngạo nghễ nhìn Đường Hâm: “Có giải trừ ám chỉ cho Yến Giác không?”
Đường Hâm đã sớm nghĩ kỹ rồi, dù có giải trừ ám chỉ cho y thì Chung Hàn vẫn sẽ không bỏ qua chính mình. Nếu như thế, không bằng cá chết lưới rách.
Cậu ta cười nhạo, đôi môi khô khốc hơi mấp máy: “Không có khả năng.”
Đối với đáp ánh này, Mục Thịnh Thần cảm thấy bình thường, từ một góc độ khác hắn ta còn thấy vừa lòng. Bởi vì một khi Đường Hâm đáp ứng rồi, hắn ta sẽ không có cơ hội xuống tay.
Mục Thịnh Thần làm ra vẻ hoạt động gân cốt, cười ha hả nói: “Một khi đã như vậy thì đừng trách tao không khách khí.”
Đường Hâm cố gắng lết ra sau, đáy mắt có phòng bị và kinh hoảng.
Mục Thịnh Thần từng bước ép sát, giống như là hiện thân của ác quỷ, xoa tay: “Yên tâm, tao sẽ ôn nhu.”
“Mày… mày muốn làm gì?”
“Tao có thể làm gì nhỉ? Đương nhiên là dạy dỗ mày một chút rồi. Mày muốn thân phận mới là gì? Người hầu, tên ngốc,… hay là…” Mục Thịnh Thần cố ý kéo dài, đôi mắt nhìn chằm chằm đối phương như muốn ăn tươi nuốt sống, chậm rãi phun ra hai chữ: “Nô lệ?”
Đường Hâm đã thối lui đến chân tường, không còn đường trốn nữa. Cậu ta cắn môi, giọng nói nghẹn ngào: “Mày thật ác độc!”
“Học mày thôi.”
Mục Thịnh Thần cười cười. Hắn ta thừa nhân bản thân khá biến thái, đương nhiên hắn ta càng nguyện ý biến thái đúng nơi đúng chỗ, không ảnh hưởng tới toàn cục. Tưởng tượng một thân sát thủ bất phàm bị hắn ta khống chế, dạy dỗ, máu trong người liền hưng phấn sôi trào.
Hắn ta túm lấy cổ áo Đường Hâm, dễ dàng nhấc cậu ta lên.
“Cục cưng, chúng ta cùng chơi nào.”
Hắn ta đánh lên má Đường Hâm rồi chậm rãi mở năm ngón tay ra, thật chậm thật chậm dừng ở trước mặt cậu ta.
Đường Hâm còn chưa kịp xây dựng tâm lý phòng ngự thì đã tiến vào trạng thái thôi miên của đối phương. Đôi mắt dần mất đi tiêu cự, bóng bàn tay nhân đôi lên, bên tai vang lên thanh âm giục người vào giấc ngủ càng ngày càng xa…
Yến Giác thực kích động, chỉ có chân chính mất đi mới phát hiện ký ức quan trọng tới mức nào, dù là tốt hay xấu đều là sự trưởng thành của y, là phần không thể xóa nhòa trong cuộc đời của y.
Vì nghênh đón y thuận lợi trở về, Chung Hàn cố ý mở party nhỏ, người được mời tới đều là bạn của Yến Giác và người quen nên không cần lo lắng.
Dưới lầu, nhóm người hầu đang bận rộn vì party. Trên lầu, Yến Giác lẳng lặng đứng trên thảm lông đối diện chiếc gương.
Cửa phòng nhẹ nhàng bị đẩy ra, Chung Hàn tiến vào, mắt phượng cong lên: “Yến thiếu cần giúp đỡ sao?”
Yến Giác không tỏ rõ ý kiến, Chung Hàn đã bước tới gần.
“Nâng tay lên.”
Chung Hàn đứng ở phía sau y, cúi đầu dựa bên tai y. Không khí cứ vậy chậm rãi nóng dần. Yến Giác nhìn người kia ở trong gương mà cười, tay thành thành thật thật nâng lên, tùy ý để hắn cởi áo thun, tới quần, tất. Từng kiện quần áo bị vứt trên mặt đất, Chung Hàn chỉ để chừa lại cho y một chiếc quần lót màu trắng.
Bàn tay nóng ấm từ đùi chậm rãi sờ lên vòng eo, không có điểm dừng mà tiếp tục tới ngực y.
Yến Giác không chút ngại ngùng, ngược lại còn nhướn mày hỏi: “Sờ sướng không?”
Đáy mắt Chung Hàn tối thẫm lại, cúi đầu dùng môi thay thế ngôn ngữ, cọ xát ở xương quai xanh Yến Giác, nhẹ nhàng liếm mút làn da y.
Yến Giác run lên, hai tay vòng ra sau ôm eo đối phương.
Cái hôn ôn nhu không có tiếp tục. Yến Giác cho rằng hormone khi chạm vào nhau sẽ nổ ngay thì Chung Hàn dừng động tác lại, khóe miệng mang theo ý cười kiên nhẫn đem âu phục mặc trên người cho Yến Giác.
Yến Giác khó hiểu nhăn mũi, hai vai mất mát sụp xuống. Chung Hàn điểm mũi y, rũ mắt nghiêm túc cài nút áo cho y.
Ở khuy áo cuối cùng, Chung Hàn lùi về sau một bước, quỳ gối xuống.
Yến Giác nhìn đôi mắt kia dịu dàng như nước, hô hấp hoàn toàn hỗn loạn, đôi môi nhẹ run.
Chung Hàn với tay trong ngực lấy ra chiếc nhẫn được thiết kế riêng, đôi mắt sáng ngời nhìn Yến Giác, trịnh trọng hỏi: “Ngài Yến, em có nguyện ý làm mẹ nuôi của chính mình không?”
Trời đậu má câu tỏ tình quá mức mới lạ mà!!!
Yến Giác nghĩ thật lâu rồi khí khách kéo cà vạt Chung Hàn lên, dùng sức hôn xuống.
Tiếng nướt bọt va chạm nhau, y nhẹ nhàng mở miệng: “Em nguyện ý.”
~ Hoàn ~
Tác giả có lời muốn nói:
Kết thúc rồi ~ Toàn văn gần 16 vạn chữ ~ hồi sau sẽ nhả ra bản txt. Nếu weibo chưa xem được thì qua bên kia. Phiên ngoại gì đó có thời gian sẽ viết. Cuối cùng, chúc mừng năm mới.
(Edit: Cuối cùng cũng xong. Cảm ơn đã ghé qua. Có ai nghĩ MTT và ĐH sẽ thành cúp pồ không? =)))) Tui thấy tình thú phết.)