Người Hầu Hoàn Mỹ

Chương 58 : 【 phiên ngoại 】 Quý Minh Tây & Lôi Y 2

Ngày đăng: 09:56 18/04/20


Edit: Tira



Có lẽ, cảm giác được một người yêu thích một cách chấp nhất như vậy thật sự rất tốt.



Sau khi Lôi Y bị bệnh nặng, quan hệ giữa hai người cũng không hoàn toàn biến thành người xa lạ như trong tưởng tượng.



Ngược lại, cả hai vô cùng ăn ý ngậm miệng không nhắc tới chuyện ngày hôm đó nữa. Quý Minh Tây vốn là cao thủ trong chuyện này, Lôi Y thì lại càng thêm thận trọng giữ mồm giữ miệng. Cậu vẫn đi theo bên người Quý Minh Tây như cũ, trầm mặc lại rất an phận, tuyệt không nhiều lời một câu.



Nếu trước đây gặp phải tình huống này, với tính tình đại thiếu gia của Quý Minh Tây tất nhiên sẽ đem tình nhân này hoàn toàn ném ra sau đầu. Nhưng sự trầm mặc khó có được của Lôi Y lại làm Quý Minh Tây cảm thấy cậu không giống những người thường.



Mỗi một chữ ngày đó Lôi Y nói ra đều là thật lòng, Quý Minh Tây tất nhiên rõ ràng hơn bất cứ ai.



Cái loại yêu thích đơn thuần không có mục đích này làm Quý Minh Tây khó có được cảm thấy mới lạ.



Chưa từng có người nào dám nói ra loại câu nói muốn kết hôn cùng mình như vậy.



Hóa ra… cảm giác được một người yêu thích điên cuồng như thế này cũng không tồi.



Tất cả mọi người cảm thấy, dựa theo phẩm hạnh xưa nay của Quý Minh Tây, nói không chừng bất cứ khi nào y cũng có thể trực tiếp vứt bỏ Lôi Y tìm một đồ chơi mới. Nhưng điều làm bọn họ cảm thấy kinh ngạc là, phần tình cảm đơn phương này giằng co qua một năm rồi lại một năm thế mà Lôi Y vẫn như cũ theo bên cạnh Quý Minh Tây.



Lâu đến mức tất cả mọi người theo bản năng đều cảm thấy Lôi Y đã biến thành vật sở hữu của một mình Quý Minh Tây.



Lúc nhắc tới Lôi Y, đại đa số mọi người đều mang theo một loại thái độ không có ý tốt. Bởi vì thân phận con riêng của cậu bây giờ lại thêm một ít điều tiếng trên lưng – một Omega không biết kiểm điểm.



Cũng không phải không có người muốn nhục nhã Lôi Y, trong đó có cả Alpha cũng có Omega, đa số Alpha khinh thường bởi vì Lôi Y chẳng qua chỉ là một Omega phóng đãng, có thể tùy ý khinh nhục. Còn hơn phân nửa Omega xa lánh cậu bởi vì trong lòng ái mộ Quý Minh Tây.



Cho dù là Alpha hay là Omega, có những suy nghĩ kia cũng chẳng có ai quan tâm. Nhưng một khi bọn họ biến suy nghĩ thành hành động, không thể nghi ngờ đều nhận lấy kết quả bi thảm.



Bởi vì Quý Minh Tây sẽ tự mình ra tay dạy dỗ bọn họ.



Loại kết quả này không khỏi làm người có chút suy nghĩ không thông, vốn chỉ là quan hệ tình nhân thôi, phản ứng như vậy là có ý gì?



Nhưng chuyện này hiệu quả cũng đã rõ ràng, từ sau vài lần kia, không còn ai dám tùy ý khinh thường nhục mạ Lôi Y.



Trong lòng bọn họ đều rõ ràng, Quý Minh Tây đây sợ là chưa hết hứng thú với Lôi Y đâu…



Những ngày tháng đó trong lòng Lôi Y như thể phải dùng mỗi phút mỗi giây để trải qua, nhưng đối với Quý Minh Tây chẳng qua chẳng khác gì những ngày tháng bình thường.



Sau khi Lôi Kha mang theo người hầu nhỏ của hắn ngồi trên phi hành khí tới Thủ Đô Tinh, Quý Minh Tây cũng bắt đầu thu hồi tâm tình chơi đùa.



Ăn chơi trác táng là ăn chơi trác táng, nhưng thời điểm nào nên làm chuyện gì trong lòng y vẫn biết rõ ràng. Y luôn biết rõ trên vai mình phải gánh trách nhiệm gì. Chơi bời hơn hai mươi năm, cũng nên thu tâm rồi.



Lôi Kha rời khỏi chưa được vài ngày, Quý Minh Tây cũng ngồi lên phi hành khí đi tới Thủ Đô Tinh.




·



Từ sau lần đó, hai người cũng không có gặp lại. Mặc dù bọn họ vẫn ở cùng tòa học viện, nhưng lại như là hoàn toàn biến mất trong thế giới của nhau.



Mãi đến khi chiến tranh thắng lợi, Lôi Kha mang theo Mễ Lộ nhà hắn tới gõ cửa chung cư của mình, Quý Minh Tây mới đáng thương vô cùng cầm một chiếc áo khoác bị đuổi ra ngoài.



Dọc theo đường phố quen thuộc, không bao lâu, Quý Minh Tây liền đi tới phía dưới chung cư của Lôi Y, tâm tình của y đột nhiên trở nên bực bội, không còn cách nào bèn hút mấy điếu thuốc, nhưng cuối cùng vẫn là nhấc chân đi tới ấn vang lên chuông cửa nhà Lôi Y.



Qua thật lâu đối phương mới ra mở cửa, mấy ngày không thấy sắc mặt Lôi Y có điểm tái nhợt. Nhìn thấy người đến là y tựa hồ cũng không kinh ngạc quá nhiều, nhưng cũng quyết định không có ý sẽ mở cửa. Quý Minh Tây chột dạ nhìn cậu một cái, cuối cùng vẫn là căng da đầu nói, “Lôi Kha đã trở lại, ở tại chỗ của anh, anh chỉ lấy mỗi cái áo khoác đã bị đuổi ra ngoài. Xem anh đáng thương như vậy, em liền thu lưu anh mấy ngày đi.”



Đôi mắt xinh đẹp của phương đảo qua khuôn mặt y, cuối cùng vẫn không tránh được mềm lòng, duỗi tay mở cửa ra.



Quý Minh Tây cũng không chậm trễ, nhanh chân len vào trong chung cư.



Lôi Y tới phòng tắm tắm rửa, Quý Minh Tây liền nhân cơ hội đánh giá mỗi một góc phòng ở của Lôi Y, sau khi không phát hiện ra dấu vết khả nghi của người nào rốt cuộc mới yên lòng.



Lúc này Lôi Y mặc áo tắm dài đi ra, cũng không nhìn y, trực tiếp đi tới hòng ngủ đến sau đó đóng lại cửa phòng.



Quý Minh Tây nhìn cánh cửa đã đóng chặt kia trầm mặc trong chốc lát, cuối cùng vẫn mặt dày đẩy cửa ra đi vào. Thấy người kia giờ phút này đang đưa lưng về phía mình nằm ở trên giường, y liền vội không ngừng mà trèo lên ôm lấy cậu từ phía sau.



Lôi Y cảm giác thấy người phía sau dán lên người bèn hơi giãy giụa một chút, nhưng Quý Minh Tây lại phảng phất giống như không nghe, không thấy, cố chấp vùi đầu tiến đến cần cổ của Lôi Y, sau đó tự quyết định nói, “Tiểu Y, em theo anh đã bao nhiêu năm?”



Lôi Y nghe được lời này cả người cứng đờ, nhưng cậu không lên tiếng. Quý Minh Tây cũng không bức bách cậu, chỉ tiếp tục nói, “Anh đếm… cũng phải đến mười năm rồi”



A… thế mà đã mười năm.



“Tiểu Y xem ra em thật sự rất thích anh đúng không, mười năm… ” Quý Minh Tây gắt gao ôm chặt Lôi Y, có chút thẫn thờ nói.



Lôi Y nghe được cả người lại khó chịu đến mức quả thực sắp phát điên, ngay khi cậu gần như sắp không nhịn nổi định tránh thoát khỏi lồng ngực của Quý Minh Tây, lại đột nhiên nghe thấy y nói, “Như vậy… Anh cũng tới chờ em mười năm được không? Không, hai mươi năm cũng có thể… Như vậy chúng ta sẽ hoà nhau… ”



“Kỳ thật… bao nhiêu năm anh đều nguyện ý. Chỉ cần, em đừng rời khỏi anh thì tốt rồi. Chờ ngày nào đó em hết giận, muốn phạt anh như thế nào đều được. Muốn đánh anh, đá anh, ta đều tuyệt đối không đánh trả. Sau khi bị em giải quyết xong, anh sẽ liền gọi đội ngũ phi hành khí xinh đẹp nhất cưới em về, em nói… có được không? Được không?”



“……”



Quý Minh Tây còn ở lải nhải, nhưng là người trong lòng từ đầu đến cuối đều không phản ứng một chút nào. Có điều y vẫn cảm nhận được thân thể cậu rõ ràng mềm xuống. Mãi đến cuối cùng, cảm giác ấm áp khi ôm người kia trong lồng ngực sinh ra cơn buồn ngủ, lại nghe tiếng hít thở ngắt quãng vang lên, Quý Minh Tây lúc này mới khẽ thở dài một tiếng, sau đó đem người trong lòng xoay lại. Quả nhiên, thấy được một gương mặt tràn đầy nước mắt.



Quý Minh Tây đau lòng hôn nhẹ lên khuôn mặt Lôi Y. Y biết, chính mình thật sự rất may mắn, Lôi Y không nói một lời, lại vẫn là mềm lòng. Cậu mềm lòng không phải bởi vì thương hại mình, càng không phải bởi vì cậu ti tiện. Chẳng qua là bởi vì, từ đầu đến cuối cậu ấy yêu mình quá nhiều.



Mà từ hôm nay trở đi, Quý Minh Tây cũng muốn dùng đồng dạng yêu thương đối xử với người trước mặt.



“Lôi Y, anh yêu em.”