Người Hầu Hoàn Mỹ

Chương 59 : 【 phiên ngoại 】 Kiều Côn & Phùng Cẩm

Ngày đăng: 09:56 18/04/20


Edit: Tira



Sau khi Mễ Lộ và Lôi Kha kết hôn, Kiều Côn cũng chủ động tạm dừng chương trình học ở Học viện quân sự Chris, xin với Đế Quốc muốn tới hành tinh biên giới tiến hành tiếp viện Học viện y học.



“Kiều Côn, tuy rằng người Đồ gia bởi vì phạm tội phản quốc mà bị đuổi đi, nhưng chuyện đó trước giờ không liên quan tới con. Ta tin tưởng Kiều Hạo sẽ không bởi chuyện này mà bạc đãi con.”



Khi Kiều Côn tới chào từ biệt Kiều Kim, Kiều Kim đã nói với cậu như vậy.



“Con biết.” Kiều Côn lộ ra một nụ cười có phần thoải mái, “Con chỉ là muốn tới những địa phương đó để nhìn xem.”



Tựa hồ những lời này của Kiều Côn rốt cuộc cũng thuyết phục Kiều Kim, cuối cùng ông cũng gật đầu, ngầm đồng ý quyết định của con trai mình.



“Vậy hãy giúp ta chăm cho mẹ con thật tốt.”



Kiều Kim sửng sốt, nhưng lại vẫn gật gật đầu đồng ý.



Ngày Kiều Côn rời đi, cậu không để bất luận người nào tới tiễn đưa, Kiều Côn chỉ muốn yên lặng mà rời đi một đoạn thời gian. Không phải vì nguyên nhân nào đặc biệt, chỉ là bởi vì những biến cố rối ren trong khoảng thời gian này làm cậu không thể không tìm một nơi nào đó an tĩnh để bản thân tự mình suy ngẫm lại một chút.



Nhưng điều làm cậu cảm thấy ngoài ý muốn là, mình lại gặp được một người không tính là quá quen thuộc ngay trước khi bước lên phi hành khí.



Phùng Cẩm cười khanh khách đeo ba lô đứng đối diện Kiều Côn, hai mắt nhìn cậu, chuyện này làm Kiều Côn nhịn không được nhíu mày.



Cậu và Phùng Cẩm không xem như xa lạ, đặc biệt là sau khi trải qua chuyện của Mễ Lộ.



Kỳ thật trước đó cậu đã biết Phùng Cẩm, Phùng gia cũng coi như là danh gia vọng tộc của Đế Quốc. Nhưng không biết vì sao lại sinh ra một hỗn thế tiểu ma vương như vậy.



Khi còn nhỏ Kiều Côn cũng đã từng cùng Phùng Cẩm chơi đùa với nhau, lúc ấy chỉ là nhớ rõ Alpha này có vóc dáng nho nhỏ nhưng tính tình lại hung tàn thật sự, cho nên cậu không có ấn tượng gì đặc biệt tốt với người này.



Nhưng dựa vào gia giáo tốt đẹp, giờ phút này Kiều Côn vẫn là gật đầu xem như chào hỏi người kia, chỉ nghĩ Phùng Cẩm là đi ngang qua.



Nhưng điều làm cậu không nghĩ tới chính là, Phùng Cẩm thế nhưng lại bất ngờ túm chặt tay mình, nhón chân nỗ lực mà đưa mặt lại gần cậu, trong ánh mắt có vài phần vội vã: “Cậu không nhớ rõ tôi?”


Khi Kiều Côn bị mọi người ồn ào mà đưa Phùng Cẩm về đến chung cư của người kia, cậu nguyên bản cho rằng Phùng Cẩm đã ngủ say. Không nghĩ vừa mới đặt người lên giường Phùng Cẩm lại đột nhiên ngồi dậy ôm chầm lấy mình.



Thân thể Kiều Côn cứng đờ, theo bản năng muốn đẩy đối phương ra, nhưng sau lưng đột nhiên lại truyền đến tiếng khóc nức nở kiềm nén làm cậu không khỏi phải từ bỏ động tác.



“Mẹ của tôi không thể sinh được một Alpha, cha tôi vì không muốn gia tộc mất đi quyền lợi phải rời khỏi Thủ Đô Tinh nên từ nhỏ tôi đã phải lấy thân phận Alpha để tồn tại… Kiều Côn cậu có biết hay không kỳ thật từ lúc còn rất nhỏ tôi đã bắt đầu thích cậu, chẳng qua cậu vẫn luôn không biết.  Tôi thừa nhận lần trước làm ra chuyện kia với Mễ Lộ là do tôi không đúng, chủ yếu là do lúc đó quá ghen ghét cậu ấy. Tôi biết cậu thích cậu ấy, nhưng mà…  Mễ Lộ là em trai cậu… Cậu không thể thích người ta đâu.



Kiều Côn…  mọi chuyện của cậu tôi đều biết hết, bởi vì tôi… Thật sự thích cậu. Nếu không phải bởi vì thích cậu, đời này tôi sẽ không bao giờ đến loại địa phương này mỗi ngày đều chịu khổ. Nhưng mà… vì cậu, tôi nguyện ý… hì hì…”



Phùng Cẩm say đến lợi hại, nói chuyện đã lộn xộn. Nói nói một lúc liền mệt mỏi, mãi đến khi Kiều Côn cảm thấy phía sau dần dần không còn tiếng động, lúc này mới chậm rãi xoay người sang nhìn Omega. Một lúc lâu sau, cậu mới thở dài một hơi đặt Phùng Cẩm lên trên giường, cẩn thận mà đắp chăn lại giúp đối phương.



·



Ba ngày sau, Kiều Côn và Phùng Cẩm trở về Thủ Đô Tinh.



Sau khi xuống phi hành khí hai người nói lời tạm biệt, Kiều Côn còn muốn tới Học viện Chris làm thủ tục một chút, cho nên vội vã rời đi.



“Kiều Côn!”



Phùng Cẩm đã nghẹn một đường không nói chuyện, lúc nhìn bóng dáng đối phương rời đi rốt cục vẫn nhịn không được mở miệng gọi Kiều Côn một tiếng.



Thấy Kiều Côn quay đầu lại nhìn mình, Phùng Cẩm khó được có chút ngượng ngùng. Nhưng nghĩ tới nếu bây giờ không nói có khả năng về sau cũng không còn cơ hội, Omega liền can đảm hơn một chút nói một mạch: “Cậu rốt cuộc có thích tôi hay không?”



Kiều Côn nghe xong lời này nhịn không được cong cong khóe miệng, sau đó trả lời, “Không……”



Mặt Phùng Cẩm đỏ lên, đang nghĩ muốn muốn nói cái gì đó vớt vát lại chút mặt mũi của mình, lại không nghĩ thấy Kiều Côn đột nhiên có điểm không biết làm sao mà gãi gãi tóc. “Có điều… có lẽ tôi có thể thử một chút.”



Kiều Côn nói xong câu đó liền cười cười xoay người tiếp tục đi về phía trước, mà người còn lại đã bị dọa choáng váng rồi, phản ứng nửa ngày mới hiểu được ý của Kiều Côn, nhất thời chuyển bước đuổi theo Alpha.



Kiều Côn nghe thấy tiếng bước chân người đằng sau không khỏi đi chậm lại, bên miệng cậu nở một nụ cười.



Có lẽ là Phùng Cẩm đã dạy cho cậu: Cuộc sống có vô vàn khả năng. Làm lại từ đầu, chuyện gì cũng không tính là quá muộn.