Người Phụ Nữ Của Tổng Giám Đốc
Chương 346 : Vô thức triền miên một đêm
Ngày đăng: 18:42 19/04/20
“Con mau uống nhiều một chút đi, mẹ vẫn chờ bồng cháu!” Thích Dung Dung vừa cười hì hì nói, vừa múc một tô canh lớn để trước mặt Thân Tống Hạo.
“Bà nội thật thiên vị, không cho Noãn Noãn uống.” Cô bé cúi thấp đầu xuống, giống một đứa bé chịu nhiều uất ức.
“Con uống canh táo ngọt có chịu không? Canh đó chỉ có người lớn mới có thể uống, con nít uống vào sẽ chảy máu mũi.”Thích Dung Dung vừa dụ dỗ, vừa múc cho bé một chén canh táo ngọt nhỏ.
“Vậy con không uống.” Vừa nghe chảy máu mũi, Noãn Noãn cũng hơi sợ, cuống quýt ngoan ngoãn bưng chén nhỏ của mình lên.
“Con cũng không cần tẩm bổ.” Thân Tống Hạo liếc mắt nhìn Thích Dung Dung, không cầm muỗng lên.
“A Hạo, con vẫn giận mẹ sao? Mấy năm nay con bởi vì chuyện đồ trang sức kia, một câu cũng không nói chuyện với ba mẹ, thậm chí chúng ta muốn gặp con một lần cũng khó. Hiện tại Nhan Nhan khó khăn mới trở lại, thì con đối với ba mẹ cũng tốt hơn một chút, mẹ cả đời xuống bếp không quá ba lần, con coi như nể mặt mẹ một lần đi.”
“Mẹ thèm ôm thêm cháu đến vậy sao? Có Noãn Noãn còn chưa đủ sao?” Thân Tống Hạo khẽ cau mày, thật ra anh ngoài mặt lạnh lùng vậy nhưng tâm rất dễ mềm lòng, cho dù có hận hai người đi nữa thì đó cũng là ba mẹ mình. Từ khi có con rồi, anh có thể thông cảm không làm ba mẹ khó xử nữa. diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn Tỷ như Noãn Noãn không muốn gọi anh là ba, anh thật buồn bực biết bao nhiêu, suy bụng ta ra bụng người, anh có thể nghĩ đến cảm nhận của ba mẹ khi thấy mình lạnh lùng. Cho nên, đây cũng là nguyên nhân hiện tại anh chấp nhận ba mẹ mình.
“Noãn Noãn là bảo bối cục cưng của mẹ, thương yêu con bé còn không hết nữa là, nhưng mẹ lớn tuổi rồi, chỉ muốn thấy nhà ta con cháu đầy đàn. Nhà họ Thân chúng ta ít người quá, a Hạo à, con đừng làm mẹ đau lòng hơn nữa nhé, có được không?” Thích Dung Dung lau nước mắt, đôi mắt đo đỏ nhìn Thân Tống Hạo yên tĩnh ngồi đối diện.
“Được rồi.” Nếu như anh uống hết bát canh trong lòng mẹ cảm thấy như được an ủi, vậy thì anh sẽ uống.
Thay quầy áo xong, chỉ cần một động tác, là có thể thấy dấu hôn đỏ ửng trên cổ. Thân Tống Hạo khẽ thở dài, nhưng rồi cũng cười một tiếng, thấy thì cứ thấy đi, cũng không ai lại đi thắc mắc, anh đã là người đàn ông kết hôn rồi.
Xuống lầu thì trong phòng khách không có ai, đoán chừng Noãn Noãn đi học, Thích Dung Dung không biết đã đi làm cái gì. Thân Tống Hạo liền đến nhà để xe, chạy xe đến công ty. Anh hơi lo lắng không biết chuyện của công ty ra sao rồi, lập tức lái xe nhanh đến công ty.
một chiếc xe thể thao màu đỏ rực chạy vào chung cư không bao lâu, thì mọt chiếc xe màu đen bảng số xe nhìn không rõ cũng từ từ chạy vào luôn. Bảo vệ tòa nhà lần lượt kiếm tra, thấy không có vấn đề gì liền cho xe chạy vào khu vực để xe,
Lâm Thiến bước xuống xe, cảm thấy xung quanh có gì khác thường. Dường như là cùng lúc, khi cô vừa lái vào nhà để xe thì xe sau cũng theo sát. Cửa xe sau mở ra, có mấy người bước xuống. Lâm Thiến cảm thấy da đầu tê dại, cô xiết chặt túi xách hướng thang máy đi tới. Đến khi cửa thang máy khép lại, mấy người đó cũng không đi vào, lúc này cô mới thở phào một hơi dài nhẹ nhõm.
cô thích chỗ này vì đây là một khu chung cư cao cấp, an ninh ở đây được kiểm tra chặt cha, cũng không có nhiều tầng. Chỗ cô ở là tầng sáu, tầng chót. Lúc trước lựa chọn lần sau vì nó điển hình cho người giàu, lại có một vườn hoa lộ thiên. Nhà đầu tư đồng ý bán cho cô cả sáu tầng lầu rộng rãi này, có thể trồng hoa hay nuôi chó mèo đều rất thuận tiện, còn có thể xây một hồ cá cảnh nho nhỏ. Khi rảnh rỗi ngồi ở đây uống trà ngắm cảnh vật xung quanh thật thoải mái vô cùng.
Cả sáu tầng chỉ có một mình cô ở, đây cũng là một sơ hở, quá mức quạnh quẽ, đặc biệt người ở lại là một người phụ nữ độc thân, sẽ dễ cảm thấy cực kỳ sợ hãi.
Khi cửa thang máy mở, trước khi bước ra Lâm Thiến ôm ngực thò đầu liếc nhìn xung quanh. Trong đầu cô chợt bật lên ý nghĩ, tên Đặng Quang Duệ khốn kiếp kia tính giết người diệt khẩu, muốn lấy đi những đĩa hình kia, nhưng có muốn, thì Đặng Quang Duệ cũng không ngu đến thế. cô đã sớm nói ít nhiều rồi, chỉ cần hắn dám động đến cô, lập tức sẽ có người tung đĩa hình kia ra cho mọi người.
Ra khỏi thang máy, hành lang dài không một bóng người, Lâm Thiến lúc này mới thở nhẹ một hơi, giơ ngón tay đút vào ổ khóa đã nhập dấu vân tay của cô, cửa mở ra trong nháy mắt. Lâm Thiến chợt thấy trước mắt tối sầm, còn chưa ngẩng đầu lên nhìn xem có chuyện gì, một cánh tay hung hăng bịt miệng cô lại. Tiếp theo cả người Lâm Thiến bị đẩy mạnh vào trong phòng, có mấy tiếng bước chân mơ hồ vang lên. Lập tức trong hành lang không còn người nào, trở lại im ắng như cũ. Cửa phòng bị khóa lại thật chặt, tựa như chưa từng có ai xuất hiện ở đây.