Người Phụ Nữ Của Tổng Giám Đốc

Chương 347 : Gậy ông đập lưng ông

Ngày đăng: 18:42 19/04/20


“Mấy người... Mấy người....” Lâm Thiến trong miệng ngắc ngứ kêu lên, đôi mắt hàm chứa hoảng sợ nhìn mấy người đàn ông xa lạ trước mặt.

“Mới mấy ngày không gặp, ngài thư ký Lâm đây quên rồi sao?” Người mặc đồ thể thao kiểu nam lên tiếng. Cô gái ngẩng đầu lên cười như không cười nhìn Lâm Thiến, lấy cái mũ xuống, lạnh lùng nhìn sắc mặt trắng bệch trước mắt mình.

“Cô... Cô, Ka Ka?” Một người khác đang bịt miệng Lâm Thiến thả tay ra, Lâm Thiến lập tức hít sâu vài hơi, giọng điệu ngạc nhiên giơ tay chỉ vào mặt Ka Ka.

“Đúng, là tôi. Sao thấy tôi, thư ký Lâm có vẻ như mất hứng vậy” Ka Ka hai tay giao nhau, khớp xương bẻ kêu răng rắc. Vài ngày không thấy, cả người cô hình như gầy đi trông thấy, hốc mắt hõm sâu, trên mặt cơ hồ không có một chút thịt, xem thấy tiều tụy mà lại khiến người sợ hãi.

“Không phải chúng ta đã thỏa thuận xóa bỏ hết sao?” Lâm Thiến ổn định lại tinh thần, cố gắng làm cho chính mình bình tĩnh lại. Cô nhìn tình hình trước mắt, lại nghĩ đến tình cảnh sáu năm trước. Sáu năm trước căn bản cô không có đường sống, còn bây giờ đang ở trong nhà cô, chỉ cần cô gây động tĩnh gì, bảo an sẽ lên tới. Cô tin tưởng mấy người này cũng không dám quanh minh chính đại dám làm ra cái gì!

“Phải, tôi nói chỉ cần cứu Văn Tĩnh, mọi chuyện giữa chúng ta xóa bỏ. Nhưng mà, đại tiểu thư Lâm cô không giữ lời hứa trước, vậy cũng đừng trách chúng tôi khách khí.”

“Ka Ka, đừng nói lời vô nghĩa với cô ta, để các anh em làm việc với ả.” A Chí hai mắt trừng to như sắp phun ra lửa. Mấy ngày nay, nếu không phải Ka Ka ngăn cản hắn, e rằng cái người phụ nữ đê tiện kia chết không biết mấy lần rồi!

“Ka Ka tôi là người từ trước tới nay phân rõ phải trái, không nói rõ ràng sao ra tay được?” Ka Ka cười, kéo cái ghế lại ngồi xuống. Cô hơi ngước lên nhìn Lâm Thiến trước mặt: “Tôi nhớ ban đầu đại tiểu thư Lâm gạt chúng tôi ra ngoài, nói muốn tiết lộ một chút tin tức có lợi đối với Thân thị, như thế nào Thân thị lại khốn đốn như bây giờ?”

“Chuyện gì tôi cũng không có làm, một thư ký nho nhỏ như tôi làm sao quyết định được chuyện mua bán này?” Lâm Thiến mạnh miệng nói, nhưng bản thân không tự chủ lui về sau một bước.

“Thôi được, tôi cũng không vòng vo với cô nữa. Cô mê hoặc thị trưởng Đặng đưa lên tận giường mình, xem ra người phụ nữ này thấp hèn đến cực điểm. Nếu như vậy, không bằng ngay bây giờ.....”

“Ka Ka, cô muốn làm gì? Tôi nói cho cô biết, vừa rồi ở trong hành lang, video bảo an đã lưu lại hình ảnh của mấy người, cô dám đụng đến tôi, nhất định sẽ hết đường sống!”

“Ở trong hoàn cảnh này rồi, tiểu thư Lâm vẫn còn hùng hổ được, chậc chậc, thật sự là phụ nữ kiên cường. Chỉ là, thư ký Lâm, Ka Ka tôi mấy năm nay lăn lộn ngoài đời cũng không ít. Cô ra chợ đen tìm người sang ra không ít đĩa hình, thật không may cho cô, bị anh em tốt của tôi mua lại hết. Tiểu thư Lâm dáng người cô thật độc nha, nếu tôi là thị trưởng thành phố, nhất định cũng bị cô câu được!”
Ka Ka nghe tiếng khóc nức nở kia, nước mắt cô cũng rớt theo xuống. Cô không biết mình làm vậy đúng hay sai. Cô không biết mình làm vậy trong lòng có cảm thấy dễ chịu ơn hay không. Nhưng vì việc nghĩa cô vẫn phải làm. Cả đời cô không có mấy người quan tâm đến, chỉ có Văn Tĩnh và Nhan Nhan so với ba mẹ cô còn thân hơn. Các cô chưa bao giờ chế giễu thân phận của cô, chưa từng thành kiến với cô. Ka Ka cô vì hai người chị em tốt này, cho dù chết cũng sẽ không hối hận.

Phải, cô không hối hận, từ đầu đến cuối đều không hối hận.

Mây đen đầy trời hình như tản mác ra một tia sáng, băng ghi hình nằm trong túi hồ sơ được dán kín đang nằm trong tay để trên bàn của vài vị quan chức. Mấy người, anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, không hẹn mà cùng miệt mài dùng sức rít một hơi thuốc lá. Bí thư Từ cũng không chịu nổi nữa, suốt đêm đáp máy bay về thành phố, lẽ ra giờ phút này cũng đã có mặt ở đây.

“Phó bí thư Trần, chuyện này ông thấy thế nào?” Rốt cuộc có một người phá cục diện bế tắc, nhịn không được mở miệng hỏi.

“Vấn đề tác phong từ trước tới nay là điều tối kỵ đối với mỗi một cán bộ Đảng viên, bây giờ một khi kiểm chứng chuyện tình của Đặng Quang Duệ, phía thành phố tất nhiên sẽ không ngăn cản, mà Tỉnh ủy trung ương tất sẽ nghiêm trị, không còn biện pháp nào.”

“Quang Duệ là người mà bí thư Từ xem trọng, muốn nâng đỡ. Hiện tại việc này.....Ài....”

“Tiểu Lâm kia bình thường xem ra giỏi giang, chững chạc, thật sự làm người ta không dám nghĩ muốn...”

“Trước hãy khoan bàn bạc, chờ bí thư Từ về nói sau.”

Văn phòng thị trưởng:

Đặng Quang Duệ buông điện thoại xuống, vừa ý hút một hơi thuốc. Hắn vừa gởi vào tài khoản của vợ bí thư Từ mười triệu tệ. Người đàn bà không hiểu biết kia luôn miệng đồng ý ở nhà sẽ giúp hắn nói đỡ với lão Từ. Trong lòng hắn lúc này mới thoáng thả lỏng một chút.