Người Phụ Nữ Của Tổng Giám Đốc

Chương 351 : Chấm dứt cuộc tình

Ngày đăng: 18:42 19/04/20


Về đến nhà, không đợi Thân Tống Hạo hai mẹ con đã bắt đầu ăn bữa tối. Mà Thân Tống Hạo cũng đã gọi điện về báo trong công ty có chút chuyện cần xử lý, muộn hơn một tí mới về được. Hoan Nhan không nói gì, cùng với con gái ăn cơm trước. Sau khi ăn thì hai mẹ con cùng chơi đồ chơi, lát sau cho cô bé tắm rửa, kế đó dỗ con ngủ. Hoan Nhan đi xuống cầu thang, cũng không mở đèn.

Cô nương theo ánh trăng ngoài cửa sổ, chậm rãi đi tới ghế sa lon bên cạnh ngồi xuống. Cô nhìn xem chổ anh hay để gói thuốc lá, vươn tay lấy ra một điếu bật lửa châm lên, mùi vị thuốc lá phiêu tán trong không khí chút xíu. Cô hơi dãn cánh mũi hit vào một hơi.

Là mùi vị của anh, sáu năm trước từ khi mới gặp nhau vẫn là mùi vị này, không hề thay đổi.

“Anh còn ngụy biện nữa sao?”

“Anh còn có thể tiếp tục lừa gạt nói những dấu hôn này là do em lưu lại sao?”

“Có phải chờ cho tới một ngày em bắt gặp anh và người phụ nữ kia ở chung một chổ, anh vẫn còn có thể nói, bà xã em hiểu lầm rồi, anh chỉ đỡ người phụ nữ có thai qua đường thôi.”

“Thân Tống Hạo, Thân Tống Hạo…. Trong miệng anh có mấy câu là nói thật đây? Anh sống như vậy có thấy mệt hay không? Anh diễn trò không thấy mệt, nhưng em đây ngồi xem kịch thì quá mệt mõi.”

Khi anh trở về, thấy cô ngồi xếp bằng trên ghế sa lon, hình như đang đợi anh nhưng ánh mắt thì lạnh lùng. Ngay lúc đó anh chợt hốt hoảng, cảm giác giống như trở lại thời kỳ mới kết hôn. Cô đề phòng, xa cách, kéo xa khỏng cách với anh như vậy.

“Bà xã, sao không bật đèn?” Anh vừa bước qua cửa, chuẩn bị mở công tắc ẩn trên tường. âm thanh dịu dàng trước sau như một, Hoan Nhan lại cảm thấy giống như mình vừa ăn phải con ruồi. Ghê tởm, bực tức, không thở nổi.

Cô nghiêng mặt, cố kềm chế hồi lâu mới không đưa tay ra tát vào mặt anh, cô thật là có mắt như mù!
“Nhan Nhan, em yên tâm.” Anh ôm cô thật sự chặt vào trong ngực: “Cho dù em có nghe người khác nói cái gì, anh chỉ nói với em một câu, anh không quan tâm chút nào đến chuyện em có sinh được nữa hay không, cũng không quan tâm nhà họ Thân có người thừa kế hay không. Noãn Noãn là con chúng ta, mọi quan tâm của chúng ta đều dành cho con gái, ai cũng không chen vào được!”

Hoan Nhan nghe lời nói này không biết nên khóc hay nên cười. Chuyện cho tới bây giờ, cô tận mắt nhìn thấy mẹ chồng mình cẩn thận đỡ người phụ nữ đang mang bầu kia, xuất hiện khiêu khích trước mắt cô, anh lại vẫn còn gạt cô?

Chẳng lẽ anh và người khác lên giường chính mình mà vẫn không biết? Chẳng lẽ anh làm cho người khác bụng to ra mà vẫn không hay?

một mặt anh và cô ân ân ái ái ngọt ngào như mật, một mặt anh cùng người khác hưởng thụ lạc thú, trên đời sao có loại người vô sỉ như vậy!

“Nếu vậy, tôi hỏi anh, đứa bé trong bụng Thái Minh Tranh là con của ai?” Hoan Nhan vốn không muốn hỏi, tuy nhiên không biết vì sao vẫn thốt ra miệng. cô chỉ muốn nhìn thử xem, nếu cô hỏi thẳng như vậy, anh tìm cách nào khống chế.

“Thái Minh Tranh? Hoan Nhan, em đang nói gì vậy, đứa bé trong bụng Thái Minh Tranh thì liên quan gì đến anh? Căn bản anh cũng không nhận ra cô ta!”

Anh vội vàng nói, tim của Hoan Nhan đến cùng trở nên lạnh rồi. cô lạnh lùng cười, khẽ đẩy anh ra: “Tôi sớm biết anh sẽ nói như vậy, nhưng tôi vẫn ngu ngốc đi hỏi anh. Thân Tống Hạo, anh thật lợi hại, lời nói thật thâm sâu. Tôi nói không lại anh, tôi đi.”

“Hứa Hoan Nhan, em không cần cố chấp như vậy được không? Em muốn khiến anh tâm phục khẩu phục, ít nhất cũng phải nói cho anh biết, rốt cuộc anh đã làm sai chỗ nào? Anh thật sự không nhớ Thái Minh Tranh là người nào, sao đứa bé trong bụng cô ta thì có quan hệ đến anh?”

Anh khổ sở đi theo phía sau cô giải thích, Hoan Nhan lại cảm thấy một chữ cũng không nghe lọt. cô không biết trên đời này có chuyện tương tự như vậy hay không. một người đàn ông lên giường cùng một người khác, làm cho người ta mang thai con của mình, nhưng bản thân mình lại không biết. Cái này thật đúng là khôi hài, phải, thật đúng là chuyện cười không hơn không kém!