Người Phụ Nữ Của Tổng Giám Đốc

Chương 352 : Ván đã đóng thuyền

Ngày đăng: 18:42 19/04/20


“Đừng bảo là, anh đừng hỏi tôi…. Tôi chỉ tin vào mắt, vào tai của tôi, Thân Tống Hạo, chính miệng mẹ anh nói, tận mắt tôi nhìn thấy chẳng lẽ là giả sao? Chúc mừng anh, mừng cho anh sớm sinh quý tử!”

Cô nhìn anh, sâu trong ánh mắt chỉ toàn là nổi thất vọng cùng lạnh lùng, anh chợt thấy tuyệt vọng. Cho dù là lúc ly hôn, cho dù sau năm năm gặp lại có Tằng Á Hi bên cạnh cô. Khi đó ánh mắt cô nhìn anh cũng chưa từng lộ ra nỗi thất vọng đến cùng cực. Ánh mắt nhìn anh như người xa lạ, không hề quen biết.

“Nhan Nhan..” Anh bước tới, muốn khiến đáy mắt cô không còn nét lạnh lẽo nữa, nhưng cô đã khép cửa lại, biến mất trước mắt anh.

Thân Tống Hạo nắm chặt hai tay, nỗi sợ hãi làm anh cơ hồ đứng không vững. Nhìn cô đóng chặt cửa trước mặt anh, trong đầu không ngừng quanh quẩn lời nói của cô. Cô không tin anh, chuyện cho tới bây giờ, cô cho là anh phạm sai lầm một lần đã là không thể tha thứ, thế mà bây giờ vẫn phạm lỗi lầm giống vậy lần nữa, cô một chút cũng không tin anh mà.

Anh xoay người xuống lầu, xông thẳng vào màn đêm, lái xe thật nhanh chạy đến nhà ba mẹ mình. Anh nhất định phải biết rõ, mẹ anh thường ngày nhìn thấy anh thì đã khiếp sợ ba phần rồi, rốt cuộc đã làm gì, trước mặt thì cho anh ba phần sắc mặt, sau lưng lại dỡ trò gì đây!

Nhà họ Thân.

“Minh Tranh à, hôm nay cảm thấy sao rồi?” Thích Dung Dung một tay cầm điện thoại, một tay bưng ly trà, mặt mày hớn hở hỏi chuyện.

“Dạ không tệ thưa bác gái, tuy hơi có phần mệt mõi, nhưng vẫn thèm ăn chua ạ.”

“Chua trai cay gái, chua trai cay gái, thật tốt quá Minh Tranh à. Vừa nhìn con đã biết tốt tường rồi, thật không chịu thua kém. Con yên tâm, sau khi đứa bé chào đời, bác liền bảo Thân Tống Hạo cưới con vào cửa.”

Thích Dung Dung cao hứng phấn chấn buông điện thoại , mới vừa ngồi xuống uống một ngụm trà liền nhìn thấy Thân Thiếu Khang đi xuống thang lầu nói: “Dung Dung, bà nói muốn a Hạo cưới người nào?”

“Ông đó, nhìn mặt ông không được vui vẻ mấy, lại đây, có tin vô cùng tốt nè.” Thích Dung Dung cười mặt đỏ lừ lừ, đưa tay kéo Thân Thiếu Khang ngồi xuống bên cạnh, cười híp mắt nói.
Thôi thôi thôi, ông mặc kệ, mặc cho số phận.

Bên này ông vừa mới lên lầu, bên kia Thân Tống Hạo mặt mày tối sầm bước vào phòng khách.

Thích Dung Dung trong lòng hoang mang, nhưng mà trên mặt vẫn mỉm cười vẻ mặt từ ái: “Con trai, sao trễ thế này còn quay lại?”

“Mẹ nói gì với Nhan Nhan, cô ấy nhìn thấy cái gì, còn nữa Thái Minh Tranh là người nào, đến cùng chuyện gì xảy ra?” Thân Tống Hạo trực tiếp đi thẳng vấn đề, ngồi cũng không ngồi xuống, lạnh lùng hỏi.

“Nhan Nhan cãi nhau với con?” Thích Dung Dung cười cười, tự rót cho mình ly trà, chậm rãi nói: “Cũng không có gì, chỉ là ngày đó trên đường gặp phải Minh Tranh đi khám thai, thì cùng cô ấy nói vài lời thôi.”

“Chỉ vậy thôi?” Thân Tống Hạo cười lạnh, anh lấy điện thoại di động ra, ngón tay bắt đầu linh hoạt nhấn trên bàn phím: “Mẹ không muốn nói, như vậy, con kêu người đưa Thái Minh Tranh tới, chúng ta cùng nhau đối chất!”

“A Hạo….” Thích Dung Dung rốt cuộc ngồi không yên nổi, bà đứng lên đi tới bên cạnh lấy tay đè lại ngón tay của anh: “Haiz…Là do mẹ vừa mới biết Nhan Nhan, đứa nhỏ này không thể sinh con nữa, trong lòng bực bội không vui. Ngày đó vừa gặp Minh Tranh thì đúng lúc cũng đụng phải Nhan Nhan, thành ra có nói mấy lời hơi nặng. Bây giờ nghĩ lại, mẹ cũng hơi hối hận….”

“Mẹ nói cái gì?”

Thích Dung Dung sợ hãi nhìn anh, ngập ngừng nói: “Chỉ là vài câu nói, mẹ nói Nhan Nhan không thể sinh cho họ nhà Thân chúng ta đứa cháu trai… Còn có nói rõ rằng đừng tranh cãi nhiều vô ích, nhất định phải kiếm được một đứa con trai.”