Người Phụ Nữ Của Tổng Giám Đốc

Chương 369 : Sấm sét giữa trời quang

Ngày đăng: 18:42 19/04/20


"Đúng vậy. . ." Thái Minh Tranh dường như muốn khóc, thanh âm run rẩy gần như không cách nào giữ được, "Tôi không có tư cách nói chuyện với Hứa tiểu thư, bởi vì cô là người được phép ở bên cạnh Thân tiên sinh một cách quang minh chính đại, còn tôi, rốt cuộc được coi là cái gì đây?"

"Chuyện tình cảm không thể nào gượng ép, Thái tiểu thư vẫn còn muốn chấp nhất với chuyện ấy thì không có khả năng đâu!" Hoan Nhan thở dài, nói tiếp: "Tôi còn có việc nên đi trước đây."

"Hứa tiểu thư. . ." Chợt Thái Minh Tranh bước mấy bước đuổi theo kéo ống tay áo của Hoan Nhan. . .

"Cô muốn gì?" Hoan Nhan thoáng chốc rút cánh tay lại, nhìn Thái Minh Tranh đầy cảnh giác: "Thái tiểu thư đang có bầu, cần chú ý đến hành động của mình một chút, chẳng may vạn nhất có xảy ra chuyện gì, chẳng những làm liên lụy tới người khác, mà chính mình còn phải bị tội. . ."

"Nếu như thật đúng là có thể, tôi thật hy vọng mình chưa từng mang thai đứa bé này. . ." Thái Minh Tranh thở dài một hơi, khuôn mặt xinh đẹp trở nên tái nhợt đồng thời những giọt lệ cũng thi nhau lăn xuống thành một hàng. . .

"Đứa con quà tặng quý báu nhất, tuyệt vời nhất của người mẹ, vì sao Thái tiểu thư lại nói những lời như vậy." Hoan Nhan không muốn dây dưa với cô ta nhiều nữa, đẩy cửa muốn đi ra bên ngoài. . .

"Hứa tiểu thư, van cầu cô, cô hãy cứu giúp đứa bé của tôi có được hay không?" Thái Minh Tranh lại ôm chặt cánh tay của Hoan Nhan, thở phù phù một tiếng rồi quỳ xuống. . .

"Thái tiểu thư, cô làm cái gì vậy?" Hoan Nhan giật mình, cuống quít liền kéo cô ta đứng lên, bụng của cô ta đã khá to, đến đi bộ còn khó chịu chết được, thế nào còn có thể quỳ xuống?

Thái Minh Tranh vẫn cố chấp bất động, cô bi thương ngẩng đầu nhìn Hoan Nhan, cùng là phụ nữ, cô đã yêu Thân Tống Hạo, lại còn làm ra chuyện xấu xa như vậy, đối với người phụ nữ kia cô không khỏi có áy náy.

Chẳng qua bây giờ hối hận cũng đã muộn, cô đã không còn đường lui, không có cách nào quay đầu lại nữa rồi.

"Cô mau chóng đứng lên đi, cô xem lại mình một chút, người thì đang mang cái bụng to như vậy, lại còn quỳ xuống làm gì cơ chứ, có điều gì cô đứng lên rồi nói?"
Chẳng qua là, chẳng qua là, chẳng qua là vì sao cô lại tin tưởng lời nói một phía của người phụ nữ này? Vì sao cô lại tin tưởng lời nói của cô ta, cô ta nói mình mang thai đứa con của người đàn ông của cô thì đúng là con của anh thật?

"Làm sao tôi biết đứa bé trong bụng của cô chính là của A Hạo? cô cảm thấy tôi là sẽ tin tưởng cô hơn là tin tưởng chồng của tôi?"

Hoan Nhan từng bước né tránh, tạo một khoảng cách với cô ta. cô lạnh lùng nhìn Thái Minh Tranh mở miệng nói.

"Hứa tiểu thư, một năm nay, tôi chỉ cùng Thân tiên sinh.....Đứa bé nếu như không phải của anh ấy thì còn của ai?"

Thái Minh Tranh càng nức nở khóc to hơn, bả vai run run khó có thể kiềm chế. Sắc trời tựa hồ cũng dần dần thay đổi trở nên âm u, không khí ngột ngạt mà lại hanh khô. Chắc là sắp có tuyết rồi đấy. Hoan Nhan có chút thất thần, nhìn cành cây ngoài cửa sổ in hình lên bầu trời, lòng của cô cũng bị thay đổi trở nên u ám.

cô biết, cô không nên tin tưởng, không nên tin tưởng người đàn bà này. cô cũng biết bây giờ nên tin tưởng Thân Tống Hạo, cô cũng nguyện ý tin tưởng, nhưng mà bây giờ, cô lại giống như ăn phải con ruồi, nuốt không trôi được, mà lại không thể nào phun ra được mới khó chịu.

"Chuyện này, tôi không hề quan tâm, bất kể đứa trẻ cô mang thai có phải con của A Hạo hay không, tôi cũng sẽ không nhúng tay vào, cô đã nhắc đến A Hạo, như vậy tôi sẽ để cho A Hạo tự mình tới xử lý."

Hoan Nhan vừa nói vừa lấy điện thoại di động ra để gọi. Thái Minh Tranh thấy vậy không khỏi toát ra một thân mồ hôi lạnh. cô ta bây giờ cũng không xác định được phải dự định cho mình cái gì, đến một ly do thỏa đáng cũng không có, đáng sợ hơn chính là, một khi Thân Tống Hạo xuất hiện, đứa bé của cô không thể nghi ngờ chắc chắn phải chết.

E rằng đứa bé một ngày còn chưa ra đời, thì tình hình của cô cũng không thể an toàn.

"Hứa tiểu thư...." Thái Minh Tranh quỳ tiến lên, gắt gao nắm tay Hoan Nhan: "Hứa tiểu thư, nếu như cô gọi điện thoại, như vậy chỉ có một kết cục chờ tôi, chính là ta cùng đứa bé trong bụng sẽ cùng chết!"