Người Phụ Nữ Của Tổng Giám Đốc
Chương 370 : Bởi vì quan tâm cho nên tổn thương
Ngày đăng: 18:42 19/04/20
"Hứa tiểu thư, tôi biết cô là người tốt, cầu xin cô hãy thương xót cho kẻ tội nghiệp này, tôi chỉ muốn sinh ra đứa bé này, an an toàn toàn mà sinh ra đứa bé này. . ."
"Cô đã muốn sinh hạ đứa bé này, hơn nữa mới vừa rồi cô cũng nói, A Hạo rõ ràng không biết cô mang thai con của anh ấy, như vậy cô hoàn toàn có khả năng đi nơi khác sinh con, hoặc là đi thành phố khác, hoặc là ra nước ngoài, cơ nghiệp nhà cô lớn như vậy vừa có tiền vừa có thế, việc nuôi sống một đứa bé không thành vấn đề, cần gì cô phải tới cầu xin tôi?"
Hoan Nhan vừa lạnh lùng cười một tiếng, vừa mạnh mẽ rút tay từ lòng bàn tay của cô ta ra: "Sợ rằng suy nghĩ muốn sinh con an toàn của Thái tiểu thư lại không phải là vấn đề chủ yếu. Theo ý tôi, Thái tiểu thư là muốn tiền trảm hậu tấu, muốn an toàn để sinh con đã, sau đó dĩ nhiên A Hạo không có cách nào ra tay hành động với đứa bé kia được nữa. Mà đứa bé này chính là người thừa kế mà Thân phu nhân luôn luôn mong đợi. Như vậy việc Thái tiểu thư tiến vào nhà họ Thân chỉ ngày một ngày hai sẽ xong, tôi nói có đúng hay không?"
Thái Minh Tranh chưa từng nghĩ đến Hứa Hoan Nhan thông minh như vậy, chỉ một câu nói đã chọc thủng toàn bộ ý định của cô ta. Thái Minh Tranh lặng đi trong chốc lát, đầu óc nhanh chóng tính toán một hồi, mới thống khổ nhẹ nhàng lắc đầu: "Hứa tiểu thư, tôi biết trong lòng cô không hề dễ chịu, đổi lại là tôi, tôi cũng không chịu nổi, hoặc giả nếu là tôi, thì so với những lời cô vừa nói, tôi sẽ nói ra những câu còn khó nghe hơn, nhưng mà. . ."
Cô ta cúi đầu ho khan một tiếng, dường như thân thể nặng nề có chút không chịu được chợt lảo đảo như muốn ngã.
"Tôi cũng đã nghĩ tới việc rời đi khỏi nơi này, sẽ một mình sinh con. Nhưng chắc là cô đại khái cũng đoán được nếu như Thân phu nhân biết đứa bé này tồn tại, phu nhân sẽ không để cho tôi đi. Hơn nữa Thân phu nhân còn nói, phu nhân sẽ tìm thời gian thích hợp để nói rõ mọi chuyện. Hứa tiểu thư... bây giờ Thân tiên sinh duy nhất chỉ nghe lời nói của cô mà thôi... van cầu cô hãy giúp tôi một chút có được hay không? Bằng không mẹ con tôi tất nhiên chỉ còn con đường chết. . ."
"Thái tiểu thư, cô lầm to rồi, người đàn ông đó là của tôi, là người đàn ông mà Hứa Hoan Nhan này đã gả cho và hiện tại đó chính là cha của con gái tôi! Cô cầu xin tôi đi nói giúp cô với người đàn ông của tôi... xin anh ấy đồng ý để cô được sinh đứa con này sao? Cô có lầm hay không vậy? Cô cho rằng tôi, Hứa Hoan Nhan này, hèn yếu đến mức độ như vậy sao? Cô thật sự nghĩ là tôi có tấm lòng rộng rãi bao la đến mức bằng lòng để người đàn bà khác sinh con với người đàn ông của tôi sao?"
Hứa Hoan Nhan tức giận đến run người, cất tiếng cười gằn lạnh băng. Cô lạnh lùng liếc nhìn Thái Minh Tranh, một khuôn mặt thoạt nhìn thật xinh đẹp, vì sao lại làm cho người ta chán ghét như vậy? Một phụ nữ, vì một người đàn ông, có thể bán thân thể của mình, tiến tới bán linh hồn của mình, rồi cuối cùng, ngay cả con của mình cũng có thể lợi dụng! Cô thật sự không tưởng tượng nổi người đàn bà như vậy lại xứng đáng làm mẹ!
Nếu như Thái Minh Tranh có con, thật sự là một âm mưu, là một sai lầm, có lẽ lại là điều tốt chăng?
Nhưng mà những vết hôn kia, đang nhắc nhở cô rằng chuyện này có thật. Thân Tống Hạo tự mình giải thích, cũng là nhắc nhở cô, buổi tối ngày đó, Thái Minh Tranh đúng là đã đến nhà họ Thân, cô ta quả thật đã hôn anh, cũng quả thật…
cô lập tức nhắm hai mắt lại, lại cảm thấy mình không cảm nhận được đau khổ, trái tim tựa hồ cũng đông lạnh chết cứng, chết cứng đến mức ngay cả cảm giác đau cũng không có.
Hoan Nhan vốn dĩ một chút cũng không muốn gặp lại Tống Gia Minh, vốn dĩ cũng không có ý định sẽ dính líu với anh ta dù chỉ một chút. Nhưng mà cô đã đi đến khi trời tối mịt, lại còn là phát hiện mình không tìm được nơi muốn đi. Nếu cô nói cho Văn Tĩnh, cô ấy nhất định sẽ đem chuyện này gây ồn ào huyên náo, nói không chừng còn có thể xảy ra án mạng trên đường. Hoan Nhan không muốn mắc nợ Văn Tĩnh và Kaka nữa, cũng không muốn gây phiền toái cho các bạn nữa.
Cho nên sau khi tình cờ gặp được Tống Gia Minh, cô do dự một lát liền lên xe của anh ta, cùng anh ta đi tìm một quán rượu để uống rượu.
Sau khi kể ra hết những phiền muộn lẫn uất ức chất trong lòng, Hoan Nhan cảm thấy đã dễ chịu hơn nhiều. Vô tình hai người đã uống rượu đến mười một giờ đêm, Hoan Nhan vẫn còn tỉnh táo, lảo đảo đứng lên la hét đòi về nhà.