Người Phụ Nữ Của Tổng Giám Đốc

Chương 371 : Giữa hai chúng ta không cần có lời giải thích

Ngày đăng: 18:42 19/04/20


Tống Gia Minh nhìn khuôn mặt hồng rực vì say rượu của cô, không cầm lòng được liền nhẹ giọng hỏi thăm: "Nhan nhi, bây giờ em đã nghĩ ra cách giải quyết thế nào cho ổn thoả nhất chưa?"

Anh mơ hồ cảm giác được mình dường như lại có cơ hội.

"Tôi mặc kệ, anh ấy ra ngoài gây chuyện thì tự mình đi mà giải quyết, tôi mặc kệ..." Hoan Nhan khoát khoát tay, có chút phiền não nói: "Anh đừng có nhắc lại, tôi không muốn nghe đến chuyện ấy..."

"Ờ, được...Nhưng mà em tin rằng đứa bé kia là con của Thân Tống Hạo thật sao?"

"Tôi không biết nên tin ai, anh đừng hỏi nữa, đưa tôi trở về nhà thôi." Hoan Nhan xiêu xiêu vẹo vẹo hướng ra phía ngoài bước đi, Tống Gia Minh cuống quít lấy áo khoác chuẩn bị đuổi theo cô thì chuông điện thoại di động lại vang lên. Anh lấy điện thoại ra xem, là một số điện thoại xa lạ. Anh vừa nhấn phím tiếp nhận, bên tai lập tức truyền đến thanh âm quen thuộc: "Tống tiên sinh, tôi là Thân Tống Hạo."

"Thân tiên sinh, chào anh." Tống Gia Minh hơi nhíu mi, có chút giật mình mở miệng: "Sao anh biết số điện thoại của tôi?"

"Tôi muốn tra số điện thoại của một người không có gì là khó. Nhan Nhan muộn thế này vẫn chưa về nhà, có phải đang ở cùng với anh hay không?" Thanh âm của Thân Tống Hạo lạnh như băng, Tống Gia Minh trầm mặc.

Chỉ chốc lát sau, anh tựa hồ nghe thấy bên kia mơ hồ có tiếng tiếng chửi rủa, rồi tiếng nói cố gắng đè nén tức giận của Thân Tống Hạo lại vang lên: "Các người đang ở nơi nào."

Tống Gia Minh bảo nhân viên nói địa chỉ quán rượu, ngay lập tức phía bên kia điện thoại bị ném vỡ.

Khi Tống Gia Minh ra khỏi quán rượu, anh thấy Hoan Nhan ôm cánh tay đứng ở trên hè, cô ngửa mặt lên, những bông tuyết bay bay rồi nhẹ nhàng đáp xuống khuôn mặt, trên gò má của cô...

Tống Gia Minh đứng ở bên cạnh nhìn cô, mái tóc đen nhánh, khuôn mặt trắng nõn, mặc chiếc áo choàng đen, thân hình cô hoà với cảnh vật xung quanh nhìn thật đẹp, tựa như một bức tranh yên tĩnh.

"Thật là đẹp." Cô cười đưa tay ra, Tống Gia Minh cũng cười nhẹ nhàng bắt chước cô cũng đưa tay ra: "Đúng vậy, thật là đẹp!"
Hoan Nhan đột nhiên ngẩng đầu, cô mạnh mẽ gật đầu đồng ý, nói rành rọt: "Được! Ông xã, mình về thôi!"

Thân Tống Hạo cảm thấy lạ lẫm, anh giống như là lần đầu tiên thấy Hoan Nhan nở nụ cười như vậy, một nụ cười sáng lạn, đầy vui vẻ, dịu dàng mà lại sáng chói. Trong nháy mắt, bầu không khí dường như thay đổi, trở nên ấm áp hơn. Tống Gia Minh nhìn khuôn mặt tươi cười kia, trong lòng không khỏi dâng lên nỗi chua xót lớn lao....

đã từng có thời gian, khuôn mặt tươi cười như thế là thuộc về anh, đã từng có thời gian, người có khuôn mặt tươi cười này cũng là thuộc về anh. Nhưng mà trong nháy mắt, anh đã vứt bỏ tình yêu đáng quý nhất, vứt bỏ người con gái đáng yêu nhất, cho nên bây giờ anh chỉ có thể đứng sau lưng cô, nhìn cô hạnh phúc sóng bước bên cạnh một người đàn ông khác.

***************

Cho mãi đến khi anh cầm tay của cô, cô vẫn giữ nguyên nụ cười đó. Nụ cười ấy phát ra từ nội tâm vui vẻ và hạnh phúc, khiến anh thật xúc động. Anh mở cửa xe cho cô, Hoan Nhan khom lưng ngồi vào lại nhìn anh nở một nụ cười thật rực rỡ. Thân Tống Hạo chợt nghe thấy tiếng trái tim mình đập thình thịch. Anh, một người đàn ông ba mươi tuổi, lại giống như người mới yêu lần đầu, trống ngực đập dồn đến mức không tự kiềm chế nổi.

Anh vòng qua xe, lên buồng lái, vẫn cảm thấy trên mặt có chút nóng rần lên. Hai người ngồi vào xe, không khí trong xe thật là ấm áp. Cả một quãng thời gian không có ai nói câu gì, chỉ có tiếng máy điều hòa kêu rì rì nho nhỏ, không ngừng tỏa ra hơi ấm. Do uống rượu nên khuôn mặt của Hoan Nhan cũng dần dần đỏ bừng lên. Thân Tống Hạo len lén nhìn cô qua kính chiếu hậu, mái tóc dài hơi lộn xộn, càng làm cho gương mặt cô thêm nhỏ bé đến đau lòng người. Giữa lúc ấy anh chợt rất muốn nhẹ nhàng hôn cô một cái....

Xe chạy rất nhanh đã về đến nhà, Hoan Nhan chợt xoay người đè lên tay cầm lái của anh: "Ông xã, chúng ta xuống xe đi vào nhà thôi."

"Có được không, sợ rằng sẽ bị lạnh mà em lại uống rượu..." Anh nhẹ nhàng che tay của cô hỏi lại.

"không sao đâu anh!" cô trả lời rất có thứ tự, nếu lạnh, sẵn dịp cô sẽ bảo anh ôm cô bên trong chiếc áo choàng của anh là được.

Anh dừng xe ở bên vệ đường, cùng cô đi xuống xe. Đêm đã khuya, trừ hai bọn họ cùng chiếc xe ra, trên đường không còn bóng người đi lại. Hoan Nhan chợt nhớ tới một lời ca:"Em thật hy vọng cả Địa Cầu chỉ còn lại em và anh, em sẽ có thể dũng cảm nói lên lời em mãi yêu anh...."